Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

CÂU CHUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH


Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng, một chiếc xe hơi, mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng Sinh.
Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần:
- Đây là xe của cô ạ?
Tôi khẽ gật đầu:
- Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho.
Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời.
- Ý cô là... anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì? Ôi! Cháu ước gì...
Cậu bé vẫn ngập ngừng.
Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức.
- Cháu ước..., cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy.
Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé:
- Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?
Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời:
- Cháu thích lắm ạ!
Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng:
- Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?
Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm...
- Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ...
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi:
- Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!
Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.
Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.
Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."
Sưu tầm

THƯ CÁC EM LỚP TÌNH THƯƠNG GỞI CHÚA HÀI ĐỒNG


Kính gởi Chúa Hài Đồng.
Con tên Nguyễn Thị Phúc học lớp 3A
Trường tiểu học Tình Thương Gx Chính Tòa
Ước mơ của con là cả nhà luôn mạnh khỏe và hạnh phúc. Chúa cho con thực hiện được ước mơ này, con sẽ không quên ơn của Chúa Hài đồng đâu. Chúa ơi, nhà con nghèo không có tiền để trả nợ cho người ta. Con ước mơ nhà con có thật nhiều tiền để trả nợ cho người ta, phần còn lại dùng để chữa bệnh cho ngọai.
Con của Chúa Hài Đồng
Nguyễ thị Phúc.


Con tên là nguyễn thị tuyết Hoa. Con học lớp 3A truờng tình thương Chính Tòa. Hôm nay con kính gời cho Chúa một bức thư. Con kính chúc Chúa một mùa Giáng Sinh thật vui. Con cũng cám ơn Chúa đã cho con vào học trường tình thương, nếu không con chẳng được biết chữ. Chúa đừng lo, con sẽ cố gắng học giỏi, con rất thương Chúa. Thư con gời Chúa là do chính tay con viết Chúa đừng buồn con nhé.
Con: Nguyễn Thị Tuyết Hoa

Chúa Hài Đồng ơi, con là Giàu. Ước mơ của con là làm sao ba mẹ con đừng cãi nhau nữa, gia đình được hạnh phúc.
Con chúc Chúa luon vui vẻ. Gia đình con luon cãi nhau, mẽ con rất buồn, con cũng vậy. Anh của con đi biển, con mong ước gia đình con và các bạn của con luôn hạnh phúc.
người gởi thư tên Nguyễn Thị Giàu.

CHIA SẺ NIỀM VUI


Các bạn thường thấy những gì khi tham dự một đám cưới, một buổi tiệc sinh nhật, hay những bữa tiệc trong ngày lễ tạ ơn của các tân linh mục, tân khấn sinh? Thưa, chúng tôi thường thấy họ tặng quà cho nhau trong ngày vui trọng đại của riêng mỗi người. Đúng vậy, mỗi người đều có những ngày vui đặc biệt. Tuy niềm vui của mỗi người khác nhau, nhưng lại có điểm chung là họ nhận được nhiều món quà, cũng như nhiều tình cảm mà người thân, bạn bè dành cho họ. Những món quà vật chất đó có được phải mất một số tiền để mua chúng; song, có những món quà mà bạn không cần phải mua, nhưng khi đem trao tặng cho người khác lại có giá trị vô cùng lớn lao và rất có ý nghĩa. Món quà đó dường như đã bị nhiều người quên lãng từ lâu hay không thèm để ý tới. Xin được gợi lên bốn món quà trong số rất nhiều món quà mà chính các bạn đang sở hữu, đó là: món quà từ những nụ cười; món quà của sự lắng nghe; món quà từ sự quan tâm và món quà của lòng tri ân…

Khi tạo dựng nên con người, Thiên Chúa đã phú bẩm cho mỗi cá nhân những khả năng riêng biệt, người có tài hùng biện; người có năng khiếu về nghệ thuật, mỹ thuật; kẻ thì giỏi môn học này, hay có những sở trường trội vượt hơn người khác… Nhưng khi rà soát lại, không khỏi phát hiện ra những điểm tương đồng là ai ai cũng đều có một cái miệng, hai lỗ tai, một con tim thổn thức, một sự nhận thức nào đó hơn các loài vật… Dĩ nhiên là còn nhiều thứ khác nữa. Nhìn chung, đã là con người thì phải có những cơ quan, bộ phận của con người để nhờ đó, họ có thể giao tiếp, chào hỏi, lắng nghe tiếng nói của nhau, nghĩa là những cơ phận hiện diện trong ta để giúp ta hoàn thành các chức năng của một con người thực sự giữa cuộc sống này.

Một em bé vừa mới chào đời, nó cất tiếng khóc như gặp một sự khổ đau. Tiếng khóc được phát ra từ chính môi miệng của em. Ngày lại ngày, khi em lớn lên, cái miệng ấy không chỉ dùng để khóc thương, mà còn dùng vào nhiều chức năng khác như ăn, nói, cám ơn, xin lỗi… hay có khi dùng để làm duyên làm dáng, mỉm cười với người khác. Nụ cười thường tỏ lộ một niềm vui sướng khi gặp một điều gì đó. Có thể là lâu ngày gặp mặt bạn bè, cũng có thể là vui mừng khi nhận được một món quà nhân ngày sinh nhật, ngày thành hôn… Người ta thường nói: Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ; mặt khác, các nhà khoa học cũng đã đưa ra một kết luận sau những lần dày công nghiên cứu như sau: cười làm cho các cơ trên khuôn mặt được co giãn, giúp lưu thông máu dễ dàng hơn; cười còn có tác dụng giảm stress… Nụ cười là một ngôn ngữ không lời nhưng có sức lan tỏa đến người xung quanh chúng ta. Nó dường như phá vỡ mọi hàng rào ngăn cách giữa những thù oán, chia rẽ, xua tan đi mọi băng giá vây kín cõi lòng người giá băng; đồng thời, nối kết tình bằng hữu trở nên thân thiện. Nụ cười khiến lòng trở nên nhẹ nhõm, thanh thoát và lạc quan. Trong lần tiếp xúc đầu tiên, nét mặt tươi cười sẽ khiến cho người tiếp chuyện cảm thấy không khí buổi gặp gỡ trở nên ấm áp, tâm lý thoải mái, hòa nhã, gần gũi và hứa hẹn cho một kết quả tốt đẹp. Nếu thực sự cười có nhiều ích lợi đến như thế thì tại sao chúng ta không tận dụng những cơ hội để cười, hoặc trao tặng nụ cười của mình cho người khác? Nói chung, chúng ta phải thực sự cảm thấy những giá trị của nụ cười; mặt khác, biết phát huy tối đa công năng của nụ cười chắc chắn sẽ thu lại hiệu quả như mong muốn. Vì vậy, hãy sống hết mình với người xung quanh; cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng không có nghĩa là cười một cách hời hợt, mỉa mai; đồng thời, biết dùng những dịp cần thiết để trao trặng món quà ấy cho người khác, bởi vì khi cho đi, chúng ta không làm nghèo chính mình nhưng trái lại còn nhận lại gấp bội.

Bên cạnh nụ cười thì sự lắng nghe cũng chiếm phần quan trọng. Thái độ lắng nghe ở nơi một người biểu hiện sự khiêm nhượng, quan tâm và tôn trọng đến nhu cầu của người khác khi họ giãi bày một nỗi niềm tâm sự. Giữa cuộc sống xô bồ, ồn ào, náo nhiệt, nếu mạnh ai nấy làm thì kết quả sẽ đi về đâu? Một tập thể không ai chấp nhận lắng nghe ý kiến của nhau thì chắc chắn tổ chức ấy sẽ không tồn tại lâu dài, chia rẽ đã báo hiệu một sự sụp đổ tiêu tan. Cũng vậy, trong cuộc đời, mỗi người cũng cần có một vài người bạn thận thiện để tâm sự vui buồn, sướng khổ, trao gởi những thao thức, nguyện vọng của nhau, cùng giúp nhau thực hiện nguyện ước của riêng mình… Điều tốt nhất là trân trọng cái cá biệt của từng nhân vị, lắng nghe không chỉ bằng đôi tai mà bằng cả tấm lòng chân thành. Nói như Đức cha Giuse Vũ Duy Thống: “chia sẻ khi thành công, cảm thông khi thất bại, đi lại khi cần thiết”. Như vậy, ta mới có thể sẻ chia nỗi niềm và đồng hành với tha nhân giữa cuộc sống lắm cam go, nhiều thử thách.

Ngày nay, sống giữa một xã hội phát triển đa phương tiện, con người cũng dần xa vắng những tình cảm quý báu mà vốn xưa nay cha ông thường đề cao. Cha mẹ vì lo miếng cơm, manh áo mà phải làm việc quần quật, vất vả suốt ngày khiến không có thời gian bên con cái. Nhiều trẻ em thiếu tình thương của cha mẹ, vì gia đình ly dị nát tan hoặc cha mẹ sống không mấy hạnh phúc. Các em như bị hụt hẫng tình thương của những người có trách nhiệm. Từ cuộc sống bất hạnh, thiếu sự quan tâm, tương lai của các em dần mờ tối và quạnh hiu. Bên cạnh đó, có rất nhiều gia đình đã và đang sống rất hạnh phúc, cha mẹ yêu thương con cái và giáo dục chúng hết mình, với ước mong con mình sẽ thành đạt trên con đường tương lai. Một sự quan tâm cần thiết giữa các thành viên trong gia đình dựng xây nên một tổ ấp tràn đầy yêu thương, và mang sắc màu của hạnh phúc. Sự quan tâm làm cho người gần người hơn, như vậy mới san sẻ niềm vui, nỗi buồn và cùng gánh vác trách nhiệm, dìu dắt nhau vượt qua biển đời đầy sóng gió, khó khăn.

Hai tiếng cám ơn luôn đặt trên môi miệng mỗi người, nó tuy ngắn nhưng mang đầy ý nghĩa; nó tầm thường nhưng cũng rất đỗi phi thường. Tiếc thay, nhiều người đã lãng quên hai tiếng ngắn ngủi ấy khi nhận lãnh một ân huệ đến từ người khác. Một cử chỉ chân thành, một lời cám ơn đơn giản tỏ lòng tri ân đối với người cho tức là bạn đã làm giàu cho chính bạn rồi. Hãy tận dụng những cơ hội để thốt lên lời “cám ơn” và thể hiện với tất cả tấm lòng chân thành.
“Món quà từ những nụ cười; món quà của sự lắng nghe; món quà từ sự quan tâm và món quà của lòng tri ân…” là những món quà đang tiềm ẩn trong mỗi con người. Những thứ đó tưởng chừng như rất hiếm hoi, khó tìm, song lại rất đỗi gần gũi với mọi người, ai cũng có. Rất đơn giản nhưng cần thực tập mỗi ngày mới có thể trao gởi đến với người khác được. Tóm lại, ta dễ dàng khám phá ra nơi bản thân còn có rất nhiều cái làm để làm quà và có thể đem tặng chúng cho người xung quanh. Những món quà đó sẽ mang lại giá trị gấp bội nếu được dùng phù hợp với môi trường. Những món quà tuy bé nhỏ ấy nếu được trang trí với những chiếc nơ đẹp của sự yêu thương, giấy gói quà là một con tim trong sáng cùng với tâm hồn thanh cao sẽ mang lại hạnh phúc cho tha nhân và làm gia tăng bậc thang giá trị cho chính mình.


Xuan Nguyen

HUYNH TRƯỞNG CHUẨN BỊ NOEL


Click hinh de xem tiep

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

CỌNG RƠM


Cái se lạnh bởi những cơn gió đầu mùa báo hiệu một mùa đông nữa lại đến. Ánh nắng vàng nhạt của buổi bình minh đang đong đưa theo làn gió nhẹ, với cái lành lạnh của tiết trời tháng chạp gợi lên một cảm giác rất gần, rất quen thuộc. Dường như là một nỗi nhớ….nó đã từng trải qua và nó vẫn hằng ngóng trông, mong đợi một điều gì đó cho cõi lòng mình…
Cái lạnh của mùa đông, của mùa Noel đã không làm nó phải co người lại nhưng gợi lên trong nó nỗi nhớ xa xăm của thời thơ ấu, những ngày thơ bé tung tăng nô đùa trong sân nhà thờ, tiếng la hét, gọi nhau í ới của lũ trẻ hôm nay sao mà giống nàng ngày xưa quá…lòng buồn buồn, pha lẫn chút hân hoan, rộn rã, hoà cùng tiếng hát Thiên Thần ngân vang trong những buổi tập dợt. Ai ai cũng chuẩn bị cho tập thể mình những tiết mục văn nghệ, người người qua lại gặp nhau phấn khởi tươi cười, họ trao nhau những nụ cười vừa duyên dáng vừa thân mật. Nhà thờ Chính Toà hôm nay rộn rã tiếng cười của lũ trẻ nô đùa, tiếng cầu kinh của các bà, tiếng xe chạy ngoài đường phố… người ta đang chuẩn bị làm hang đá, lồng đèn để đón Mừng Chúa Giáng Sinh.
Lòng nó cũng rộn ràng theo, nó cũng đang chuẩn bị tập múa cho bọn nhỏ, cũng tham gia tập tành cho các em để chuẩn bị trong đêm canh thức đón Mừng Ngôi Hai Con Thiên Chúa Giáng trần. Nó thầm nghĩ, mình đang chuẩn bị một hành trang đón mừng Chúa, thế nhưng hành trang kia có làm cho cõi lòng nó ấm hơn hay là đem lại những nhộn nhịp, trống rỗng, để rồi đêm về thấy lòng nặng trĩu…..?. Nó tự nhủ, có lẽ đây là cơ hội cho mình, cho mọi người góp nhặt những Cọng Rơm, làm hành trang cho cuộc sống và cũng là những Cọng Rơm làm hang đá nơi chính tâm hồn mình để Chúa Hài Nhi ngự đến. Nó cảm thấy tâm hồn mình bình an, nhẹ nhàng hơn.
Tiếng hát Thiên Thần vẫn cứ ngân vang, đối với nó, để có được Cọng rơm làm ấm hang đá Chúa ngự, thật khó. Nó tự nhủ: được phục vụ giáo xứ Chính Toà, cộng tác với Huynh Trưởng và yêu thương các em thiếu nhi, ngày ngày được tham dự Thánh Lễ, Chầu Thánh Thể… quả là một hạnh phúc lớn lao. Nó thầm nguyện cầu cùng Chúa làm sao cho ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời, và những gì nó có, đều là hành trang Chúa ân ban.
Nó thầm thĩ nguyện cầu: Lạy Chúa, có lẽ ngày xưa với đêm đông bên máng cỏ giá lạnh. Hài Nhi Giêsu không cảm thấy lạnh lẽo vì có cha và mẹ Ngài đang hiện diện, yêu thương ấp ủ, có tiếng hát Thiên Thần du dương, có các Mục đồng, Ba Vua bái lạy…và hôm nay nó cũng bắt chước Ba Vua ngày xưa, lên đường viếng thăm Ngài, nhưng hành trang của nó không phải là vàng, nhũ hương hay mộc dược, nhưng là những Cọng rơm bé nhò mỏng manh, với tất cả những cố gắng từ chính nội tâm lòng mình. Những cọng rơm ấy là những cọng rơm của lòng thống hối, lòng khát khao được yêu mến Chúa, tận tâm và nhiệt tình trong mọi bổn phận. Ước gì những cọng rơm nơi hang đá lòng con chuẩn bị Chúa hài Nhi ngự đến được xứng đáng hơn. Ước gì mọi ngừơi ai cũng chuẩn bị cho mình những cọng rơm như thế. Có Ngài, tâm hồn nó cảm thấy ấm hơn, vui hơn và hạnh phúc hơn, khi trời đông vẫn cứ lạnh và gió đông vẫn rét hoài.

Lòng con Mùa Vọng 2009.

THƯ GỞI CHA

THƯ GỞI CHA


Cha kính mến!
Đã lâu lắm rồi con chưa đến thăm Cha.Con biết Cha sẽ nhớ con và con cũng rất nhớ Cha.
Cha biết không, ngay lúc này, con đang nhớ lại những ngày con còn đi học. Ngày nào con cũng ghé thăm Cha. Con trò chuyện với Cha bao lâu cũng được.Con chẳng phải vội vàng gì khi nói lời tạm biệt Cha. Ngày đó, bất kể lúc nào con cũng đến được với Cha. Khi con buồn, con tất tả chạt đến Cha, để Cha lau khô dòng lệ sầu cho con. Khi con vui, con lại vô tư cười với Cha.

Bây giờ, con đã lớn, đã học ra trường. Con đã đi làm để tự nuôi sống chính mình. Và con đã bắt đầu va chạm với những vấn đề lớn hơn của một đòi người.. Có những nỗi buồn mà con chỉ biết thầm lặng khóc một mình.Những lúc ấy con ước gì con chạy đến được với Cha. Con chỉ còn biết khẽ gọi Cha, một cách đặc biệt nào đó con tin rằng Cha đã nghe thấu.Và con thấy mình được ủi an rất nhiều.
Hằng ngày bận rộn với công việc với bao áp lực và mệt nhọc, thời gian con đến thăm Cha ngày càng ngắn đi và thưa dần. Chỉ đợi đến tối, lúc bắt đầu đi ngủ, con mới có thời giờ nghĩ đến Cha nhiều hơn.
Có những lúc sau giờ làm, con lật đật chạy đến thăm Cha. Người con mệt nhoài và nặng trĩu. Từ xa xa, con đã cảm nhận được ánh mắt Cha nhìn con trìu mến. Cha không nói gì với con nhưng chính sự im lặng đầy cảm thông và ánh mắt yêu thương của Cha đã phá tan sự mệt mỏi trong con và truyền sức mạnh cho con.
Nhưng rồi cuộc viếng thăm cũng kết thúc, con đến rồi lại đi, lại tiếp tục bước vào dòng đời xuôi ngược. Chỉ còn một mình Cha nơi cuối đường, ánh mắt Cha lặng lẽ âm thầm dõi theo từng bước đi của con và chờ đợi con.
Cha ơi dù đi bất cứ đâu và làm gì tâm hôn con vẫn luôn nhớ về Cha.con sẽ cố gắng đến với Cha nhiều hơn.Cha hãy chờ con Cha nhé!
Con của Cha

Hoa Xương Rồng

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

GIÁNG SINH LẶNG LẼ


Mỗi con người ai cũng được sinh ra và lớn lên từ trong lòng mẹ.Ai cũng có một ngày kỉ niêm lúc mình chào đời mà người ta vẫn thường gọi là sinh nhật. Sinh nhật là ngày vui cho mỗi người. Bất kỳ người cha người mẹ nào đều sung sướng trong ngày con mình chào đời. Sinh nhật là niềm vui.
Chúa GiêSu cũng có ngày sinh nhật . Ngày 24/12 - ngày mà toàn thể nhân loại mừng rỡ hân hoan chúc mừng sinh nhật Người: “Hát khen mừng Chúa giáng sinh ra đời Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa.” Ngày Chúa Hài Đồng Giêsu sinh ra không chỉ là niềm vui cho Mẹ Maria và thánh Giuse mà là niềm vui , niềm hạnh phúc cho toàn thể nhân loại.Vì từ đây con người sẽ được cứu rỗi bởi Con Thiên Chúa.
Thế nhưng hoàn cảnh Chúa Giêsu sinh ra đời thật đặc biệt .Từ bỏ địa vị tối cao làm con Thiên Chúa, Người đã hạ mình, ngự trong cung lòng mẹ Maria và được sinh ra bình thường như bao đứa trẻ khác.Hơn nũa..Người lại chấp nhận sinh ra ở một nơi ẩm thấp , chật chội, hôi hám nơi máng lừa tại hang đá Bêlem. Người là mẫu guơng của lòng khiêm tốn và khó nghèo cho toàn thể nhân loại.
Thế nhưng con người có mấy khi noi gương người.Mấy ai dám nói “Tôi thích mình nghèo” bao giờ.Hay con người ai cũng mơ ước được sống cao sang giàu có.Tôi thường nghe những lời than ai oán khi lỡ sinh ra trong cảnh khó nghèo”Khi tôi sinh ra mang được thay kiếp con
nhà nghèo qua bao nhiêu năm không đổi thay lớn lên còn nghèo”.Đôi khi người ta thường nói nghèo cũng là cái tội., cái nguyên nhân gây ra sự phân biệt đối xử trong xã hội. Vì nghèo, ngưòi ta có thể bán rẻ lương tâm để đựơc giàu có.Người nghèo nhiều khi còn bị hất hủi, chà đạp ,ức hiếp.Và phải chăng vì Chúa Giêsu Người cũng nghèo khó nên Người mới bị nhân loại kết án tử.?
Mùa giáng sinh năm nay đối với tôi không chỉ là niềm vui niềm hân hoan mừng Chúa đến mà là một sự suuy niệm về sự giáng sinh khó nghèo, lặng lẽ của Chúa. Tôi thấy tâm hồn mình trầm lắng hơn. Tôi thấy mình cần phải sẻ chia cho những người nghèo xung quanh mình nhiều hơn dù bằng hành động hay lời cầu nguyện .Tôi có cảm giác sự giáng sinh khó nghèo của Chúa hài đồng đang mời gọi tôi, một cách gọi mời dạt dào và rõ ràng mà tôi cảm nhận rất rõ.
Đi đâu ra đường, gặp những người ăn xin, hay tại nơi tôi làm việc, gặp những bệnh nhân nghèo nàn, lam lũ , đã không có tiền lại còn mắc bệnh nặng,… đâu dâu tôi cũng thấy Chúa Hài Đồng đang hiện diện ngay trước mắt tôi nơi những người tôi gặp . Tôi thấy lòng mình xốn xang, xúc động và rung lên. Đặc biệt là những em nhỏ mới mấy tuổi đầu đã phái lăn vào đời kiếm sống, quần áo lem luốc, tranh nhau giành giật khách hàng nơi bến xe, trong quán ăn để bán từng tờ vé số, từng lon đậu phộng luộc…
Tôi cũng đã mơ ước mình được giàu có, sống sung sướng hơn. Nhiều khi không có tiền để xoay sở hay làm một việc gì đó hay chỉ đơn thuần là sắm quần aó đẹp, tôi lại thấy khó chịu trong ngưòi. Nhưng rồi tình yêu Chúa thúc bách tôi, hồng ân của Chúa ban cho tôi, từ từ tôi cũng nhận ra suy nghĩ của mình là sai lầm.
Giáng sinh đang đến rất gần. Cầu chúc cho tôi và các bạn có một mùa giang sinh đầy ý nghĩa, vui tươi, sẻ chia trong tình thân ái, noi gương khó nghèo và khiêm tốn như Chúa Hài Đồng.Vì “Phúc cho những ai có tâm hồn nghèo khó vì nứoc trời là của họ”
Hoa Sương Rồng

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2009

ĐÓN CHA TÂN PHỤ TÁ GIÁO XỨ HÍNH TÒA.
10g00 sáng ngày 12 /12/2009. HĐMV, đại diện các giáo họ, các d0òan thể, giáo xứ đã hân hoan chào đón cha cùng ông bà cố( đang định cư tại Hoa Kỳ) và người con thứ 2 của ông bà là tân linh Mục Phêrô Đào Thanh Khánh, 34 tuổi, đến giáo xứ chánh tòa để cộng tác với Cha cháinh xứ trong công tác mục vụ. Sau những lời chào h3i, tất cả mọi gười đã ra nhà thờ iếng Thánh Thể, dâng lên Chúa những tâm tình cảm tạ đã ban cho giáo xứ linh mục phụ tá mới. trẻ trung khỏe mạnh. Sau đó, mọi ngườu vo nhà xứ trao đổi những câu chuyện thuở ban đầu gặp gỡ. Cha đã dâng các Thánh lễ chiều thứ bảy 12/12/2009 và CN 13/12/1229 để ra mắt giáo dân.

TIỄN ĐƯA CHA PHỤ TÁ

Tối ngày 10/12/2009, đã có bữa tiệc từ giả Cha Micae Cù Đức Trí, sau 3 năm 9 tháng 8 ngày làm Linh Mục phụ tá tại Gx. 5g00sáng ngày 11/12/2009, Cha chánh xứ, các Cha trong hạt Phan Thiết, Bắc Tuy, Hàm Tân, các Dì MTG/NT trong CĐ Kitô Vua, đại diện các giáo họ, các đòan thể, một số giáo dân Gx Chính Tòa, đã đưa tiển Cha, đến làm cha xứ tiên khởi Gx Vũ Hòa, hạt Đức Tánh, với hơn 20 cha và đông đảo giáo dân trong niềm hân hoan phấấn khởi sau 30 năm từ bỏ quê hương Thái Bình vào lấp nghiệp tại Đức Linh, Bình Thuận.

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Sức mạnh của nụ cười (Pé Mập)


Hành động có ảnh hưởng mạnh hơn lời nói. Khi chúng ta cười nét chúng ta ngập tràn niềm hân hoan và tình thân mến. Một nụ cười niềm nở tự đáy lòng có thể thay cho lời nói “ tôi thật sự mến bạn” hay “ tôi thậ sự rất vui khi gặp bạn vì bạn làm tôi hạnh phúc”. Phải chăng tôi đáng nói đến một nụ cười nham nhở giả tạo? không đâu các bạn ah! Sự giả tạo không đánh lừa được ai hết, một nụ cười thật sự là một nụ cười có thể làm ấm lòng người phải xuất phát từ tận đáy lòng, nó phải thể hiện sự quan tâm mong muốn tìm hiểu về người đối diện mình. Tâm sự với các bạn tý nha lúc mà mình bắt đầu xa nhà để đi học bước vào một cuộc sống tự lập và cô đơn. Đối diện với một thành phố nhộn nhịp và phồn vinh thì mình thật là bỡ ngỡ như cái câu mà người ta vẫn hay nói “ nhà quê mới lên tĩnh y hệt như hai lúa” lúc đó mình thật đúng thật như hai lúa vậy đó khờ như chưa tùng khờ vậy đó, ngày qua ngày cuộc sống của một sinh viên xa nhà cứ tiếp diễn xa gia đình, xa người thân, xa những chiến hữu thân thương đã đồng hành với mình từ đó tới giờ. Lúc đó đối với mình không có nỗi buồn nào buồn hơn, mình trở thành một con người khác hẳn ít nói và không thích nói gương mặt không hé nỗi một nụ cười và cứ thế mình trở thành một con người thờ ơ và lạnh nhạt không đếm xĩa gì với mọi thứ xung quanh, chỉ biết đi học, học về lại đối diện với bốn bức tường với một căn phòng thinh lặng, và yên tĩnh những ngày ấy đối với mình thật là tẻ nhạt, cuộc sống thật vô vị. Khi được nghĩ để về quê thăm gia đình thì mình vẫn ôm cái tâm trạng đó, lúc đó mình nhìn mọi người cứ như người xa lạ vậy đó cảm xúc lúc đó thật là khó diễn tả. Nhưng khi đi chia sẽ thì chính những lời chia sẽ của các bạn đã giúp mình tĩnh ngộ, dù sống ở đâu thì mình cũng phải sống một cuộc sống vui tươi, thoải mái và yêu đời sao khi chia sẽ xong thì chúng mình sinh hoạt thì những giọng nói và những tiếng reo hò của các bạn đã cho mình được vui vẻ hòa đồng cùng mọi người, đã cho mình tháo cỡi được sự buồn bã của những ngày tháng sống ở đất khách quê người, ôi những giây phút đó thật là quý giá. Cám ơn những người bạn Huynh Trưởng thân yêu. Ah không biết mỗi lần các bạn buồn thì các bạn thường hay làm gì cho hết buồn? Còn mình mỗi khi mình buồn thì mình tự cười một mình, hay huýt sáo và có thể hát một bài hát vui nhộn mà mình thích thì lúc đó tâm trí của bạn sẽ bớt căn thẳng và sẽ thấy dể chịu hơn. Mình có vài câu thơ tặng cho các bạn
“Nụ cười không tốn kém mà đem lại rất nhiều thứ
Nụ cười không chỉ làm giàu người nhận mà ngay cà người cho
Nụ cười xuất hiện trong nháy mắt nhưng có thể để lại dấu ấn suốt đời
Nụ cười đem lại hạnh phúc trong gia đình, mang lại cảm hứng, thiện chí trong công việc và làm ấm áp thêm tình bạn
Nụ cười là chốn nghĩ ngơi cho người mệt mỏi, là ánh sáng ban mai cho người nản chí, là tia nắng mặt trời cho người buôn tủi, là thuốc giải độc tốt nhất cho những hoài nghi, lo lắng và sợ hãi
Nụ cười không thể mua, xin, vay mượn hay cướp đoạt, bởi vì nó chỉ có giá trị khi con người chân thành trao tặng cho nhau”
Và mình xin tặng cho những người đang yêu một câu “ Hãy yêu người nào có thể luôn làm bạn mỉm cười vì chỉ có nụ cười mới có thể xua đi những góc khuất tâm tối trong tâm hồn”
Pé Mập

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

Tâm tình với cha

co cha tren coi doi nay
cho con con dc co nguoi bao ban
the nay cha da di roi
cha oi quan quyt mai chieu dc dau
nhung gi cau dep tham sau
cho chung con het doi cha con gi
chi con cai bong cha di
cai gan cai ruot vi yeu het zdoi
co cha tren coi doi nay
la con hanh phuc vuon vay cho dan (tin huu )
ra di chuc cha an lanh
binh an cua chua mai o cung cha.
Nhung gi con muon noi voi cha gon ge trong 12 cau tho.
Con cam on cha vi tat ca cha danh cho HT chung con
mong cha luon manh khoe va thanh cong trong cong viec rao giang duc tin cua chua cho moi tin huu chung con va dac biet la con se rat nho cha.
Một HT

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

LẶNG THẦM (Hoa Xương Rồng)

Có những mảnh đời bất hạnh không bao giờ tìm thấy được hạnh phúc. Có những số phận lặng thầm sống lắt lẻo qua ngày không ai sẻ chia. Đó là hình ảnh của một bà cụ mà tôi gặp ở bệnh viện. Bà tên Mai, đã 70 tuổi- cái tuổi đáng lẽ được con cháu chăm sóc thì bà chỉ lủi thủi một mình. Đây là lần thứ hai tôi gặp bà. Vẫn thân hình gầy rộc, chỉ toàn là da bọc xương. Mái tóc bạc phơ, da đã nhăn nheo và đầy chấm đồi mồi thể hiện sự tàn phá ghê gớm của thời gian đối với một kiếp người.
Bà bị bệnh viêm phế quản mãn đã lâu lắm rồi. Lần nào khám bệnh bà cũng gọi xe ôm chở tới, rồi đựoc mấy cô y tá đẩy bà trên chiếc xe lăn để tới bác sĩ. Nhìn bà, tôi thấy động lòng quá đỗi.Tôi nhanh tay tình nguyện đẩy xe đưa bà đi khám, rồi ra quầy mua thuốc giùm bà.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, tôi hỏi thăm hoàn cảnh của bà. Khi nghe tôi hỏi thăm, bà đã kể không dứt lời. bà kể như chưa từng được kể, như chưa từng đựơc ai hỏi han, như chưa từng được sự sẻ chia và lắng nghe của ngưòi khác. Hoàn cảnh của bà hết sức đáng thương. Hiện tại bà sống một mình không ai chăm sóc, chẳng chồng, chẳng con, chẳng cháu, chẳng anh em , chị em gì hết. Cha mẹ mất sớm, anh chị hi sinh ngoài chiến trường từ xưa. Thưở còn trẻ bà còn đi làm, thân gái một mình tự nuôi sống lấy mình. Nay bà đã già yếu, đâu còn làm nổi việc gì. Bà kể:"May mà tôi có chút ít dành dụm, cộng thêm tiền bán được cái nhà cha mẹ để lại, rồi lấy tiền đó xoay sở sống qua ngày". Rồi tôi hỏi thêm về việc sinh hoạt hàng ngày của bà .Tôi được biết bà có nhờ một cô hàng xóm. Cô đó giặt giũ, nấu ăn giùm bà, xong rồi cô đó cũng về nhà chớ đâu ở lại với bà. Bà còn tâm sự:"Cô biết không, có mấy lần nhập viện, hết bệnh rồi mà tôi còn muốn ở lại. Ở bệnh viện còn có ngưòi nói chuyện, còn có mấy cô y tá chăm sóc.Chớ về nhà một mình tôi buồn lắm. Nhưng đâu thể ở mãi đựơc, tui đành về nhà rồi lại tiếp tục sống số kiếp đơn độc." Nghe bà kể đến đây, lòng tôi cảm thấy chua xót. Và tôi càng nhói đau hơn khi bất giác bà nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng rồi hỏi:"Cô ơi, cô hỏi bác sĩ giùm tôi khi nào tôi chết vậy cô,chớ tôi sống kiểu này..."Nước mắt tôi chực trào nhưng tôi quay đi cố không để bà thấy. Tôi nghẹn ngàochẳng biết nói gì để an ủi số kiếp hẩm hiu của bà. Tôi chỉ còn biết nói:" Bà nói bậy không à, bà phải sống chớ bà."
Rồi tôi vẫy tay gọi một chiếc xe ôm, dìu bà lên rồi tôi chào bà. Bà quay lại cưòi móm mém:" Tôi cảm ơn cô nha"
Chiếc xe chạy xa dần, bóng bà đã khuất. Nhưng sao lòng tôi vẫn thấy xót xa.Tôi tự hỏi rằng:" Chúa ơi, còn có bao nhiêu ngưòi phải sống trong hoàn cảnh này?"
Và bây giờ, tôi mong những ai đã đọc bài tâm sự này của tôi, xin hãy cùng tôi góp lời cầu nguyện cho bà sẽ tìm thấy niềm hi vọng sống trong những giây phút cuối đời. Tôi cũng tin rằng Chúa là Đấng giàu lòng thưong xót, đã đoái thương đến thân phận của bà và những người có hoàn cảnh tưong tự ,qua lời cầu nguyện của tôi và các bạn hôm nay.
_Hoa xương rồng_

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Cô đơn (dấu chấm hỏi)

Cô đơn là cho đi mà không có ai nhận, muốn nhận mà chẳng ai cho. Cô đơn là chờ đợi cái mình đợi chờ mà chẳng đến bao giờ. Cô đơn là gần nhau mà vẫn cách biệt, không phải cách biệt của không gian hay thời gian mà là cách biệt của cõi lòng.
Tôi cô đơn khi cuộc sống chung quanh tôi bị bao bọc bởi quá nhiều danh lợi, đầy rẫy toan tính thiệt hơn. Tôi cô đơn khi tôi không thể chia sẻ với những người gần gũi quanh mình những điều tôi muốn nói.
Chúa GiêSu cũng đã cô đơn trên thập giá nhưng không một ai sẻ chia với Người. Nỗi cô đơn của Người là nỗi cô đõn khi Người đến với nhân loại nhưng lại bị nhân loại chối từ. Người gọi nhưng không một tiếng đáp trả. Do đó, Người mói thấy cõi lòng mình tan nát. Người chỉ còn biết cầu nguyện với Cha của Người.
Còn tôi, giờ đây, một mình đối diện với bốn bức tường vô tri, tôi thấy lòng mình cô đơn nên tôi cũng cầu nguyện với Người.
Không có cô đơn nào mà đựơc đáp trả. Không đựơc đáp trả nên người ta mới phải cô đơn, mới phải đợi chờ. Người cô đõn là người thường hay đi tìm sự cảm thông nhưng không bao giờ gặp. Và chính vì không gặp nên người ta phải chấp nhận quay về sống với thế giới của chính mình- một thế giới trống vắng và bình lặng một cách đáng sợ. Có như thế, người ta mới cảm thấy thiếu thốn. Chính vì sống trong sự thiếu thốn, người ta mới có nứơc mắt và xót thương cho chính mình.
Cuộc sống này ai cũng có lúc sẽ phải cô đơn. Vì chẳng có ai là thực sự đầy đủ. Ai cũng có lúc thiếu vắng và phải kiếm tìm.
Chỉ có những ai cô đơn mới hiểu đựơc, mới thấy đựơc cái hoang dại của người cô đơn. Chúa Giê Su đã từng cô đơn nên Người mới thấu hiểu cõi lòng cô đơn của nhân loại. Và để cho nhân loại có được một chỗ nương tựa vững vàng khi cô đơn, thiếu thốn thì chính Người đã chấp nhận hi sinh chịu đựng nỗi cô đơn cùng cực nhất trên thập giá.
Nếu cuộc đời tôi mất Chúa thì đó sẽ là nỗi cô đơn khủng khiếp nhất, tâm hồn tôi sẽ thiếu vắng hoang tàn.
" Lạy Chúa, con tin lúc này Chúa là người hiểu lòng con nhất. Vì lời cầu nguyện của con là lời cầu nguyện của một ngừơi cô đơn."
Dấu chấm hỏi

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Truyện Cười: Phép Mầu Chúa Ban!!!

Vào một ngày Chúa nhật đẹp trời, vị mục sư nọ quyết định vào rừng đi săn.
Qua khúc quanh nguy hiểm, ông va phải một con gấu lớn và ngã lăn xuống triền núi. Khẩu súng văng xa còn ông bị trẹo cả hai chân.Con gấu hung tợn xồng xộc lao tới trong khi vị mục sư không thể chạy trốn.
"Lạy Chúa! - Ông cầu nguyện - Xin Người hãy tha lỗi cho con đã bỏ buổi lễ Chúa nhật để đi săn. Giờ đây con chỉ xin Người một ân huệ duy nhất là hãy biến con gấu này thành một con gấu Kitô giáo. Chúa ơi ! Con xin Người !..."
Và phép mầu đã xảy ra. Ngay lập tức, con gấu quỳ gối bên cạnh vị mục sư. Thấy thế, ông ta mừng thầm và nghĩ rằng lời cầu xin của mình đã được nhậm lời.
Bỗng ông ta tái mặt khi thấy con gấu vừa đưa đôi bàn chân trước đầy móng vuốt làm dấu và cầu nguyện : "Tạ ơn Chúa ! Xin cảm ơn Người đã ban cho con bữa ăn ngon lành này !...".
_Nhóc Út_

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

Tất cả là hồng ân (Small Angle)

'' họ hết rượu rồi ". Đây là câu nói của Đức Maria trong tiệc cưới Cana, cũng là bài giảng của Đức giám mục giáo phận phan thiết đã giảng trong thánh lễ tại tà pao ngày 13/11.
Trong bài giảng ấy tôi cảm nhận được nước đã hóa thành rượu ngon trong đời tôi tự bao giờ, những điều mà tôi hằng mong ước giờ đây đã trở thành hiện thực, những điều mà tôi đã cầu nguyện với Chúa từ lâu rồi và tôi đã quên đi không tạ ơn Chúa. Chúa đã ban cho tôi tự bao giờ.
Trong sứ mạng là một người huynh trưởng. Đã có lúc tôi từ bỏ sứ mạng cao cả ấy khi người chỉ huy chúng tôi không thể nào hòa đồng chung được. Tôi đã bỏ đi một năm phục vụ. Không hiểu sao trong thời gian đó tôi lại cố chấp như vậy, người lãnh đạo đoàn nói gì tôi cũng không nghe.
Nhưng từ khi gặp khó khăn nhất trong cuộc đời, xảy ra một tai nan giao thông tôi bị gãy một chân, lúc đó mọi người đều nói rằng tôi sẽ bị tật suốt đời . Có lẽ thời gian đó là khoản thời gian mà tôi cảm thấy buồn nhất. Chính lúc đó tôi đã tin tưởng vào Chúa măc dù chân còn rất đau nhưng tôi đã cố gắng đến nhà thờ trong sự tủi hổ. Chui rút trong góc nhà thờ, cầu nguyện thầm lặng. Và Chúa đã nhậm lời tôi. Ngài đã ban cho tôi đôi chân mới. Tuy chân mới không đẹp như trước có một vết sẹo dài nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng Chúa đã cho tôi một đôi chân mới để tôi được phục vụ. Ngài đã để dành cho tôi một chỗ trong trái tim Ngài.
Và trong sứ mạng huynh trưởng Chúa đã ban cho chúng tôi một người lãnh đạo mới. Người mà huynh trưởng chúng tôi rất yêu mến. Chúng đặt biệt danh cho ngài là Cậu Út, kiêm luôn ca sĩ Lý Hải. Cha đã đưa đoàn huynh trưởng, thiếu nhi chúng tôi đi lên. Hôm nay chúng tôi biết rằng cha phải vâng lời bề trên đi giáo xứ khác phục vụ, tôi nghĩ rằng trong lòng mỗi người huynh trưởng chúng tôi ai cũng có một nỗi buồn và sự nuối tiếc. Cha đã gắng bó với chúng tôi 3 năm, rất nhiều kỉ niệm vui buồn. Khi tiếp xúc với cha, chúng tôi có một cảm giác như đang nói chuyện với một người bạn thân. Có lẽ cha đã sống giống như mỗi người huynh trưởng chúng tôi. Một sự gần gũi lạ kì giống như một người thân trong gia đình. Chúa đã dùng cha để giúp chúng tôi nhận ra được nhiệm vụ của mình. Có nhiều lúc cha đã để cho chúng tôi tự sinh hoạt một mình để có thể tự đứng vững khi cha không còn phuc vụ, dù biết rằng cha là niềm vui tinh thần của chúng tôi. Cha đã sắp xa chúng tôi rồi, chúng tôi cũng không thể nào giữ cha ở lại, dù còn nhiều người huynh trưởng khác cần cha. Chúng tôi chỉ biết chúc cha luôn trung thành trên bước đường của Chúa và được tràn đầy sức khoẻ và hồng ân của Chúa .
Và nữa, trong cuộc sống gia đình tôi, Chúa đã biến đổi người ba thương yêu của tôi thành một người mới. Lúc trước ba tôi thường hay uống rượu phá phách trong gia đình. Nhưng từ khi gia đình tôi thất bại trong làm ăn thì ba tôi đã hoàn toàn biến đổi, ba không còn nóng nảy như lúc trước nữa, không còn uống rượu nữa. Đây là điều mà khi tôi còn rất nhỏ đã cầu nguyện rất nhiều, nhưng khi lúc gia đình tôi gặp khó khăn nhất thì lời cầu nguyện xa xưa ấy đã thành hiện thực. Bây giờ tuy không còn như lúc trước nữa, nhưng tôi cũng cảm nhận được sự hạnh phúc mà Chúa ban ban cho tôi và gia đình tôi một sự an ủi lớn lao .
Tất cả là hồng ân của Chúa. Cảm tạ Chúa đã giúp con nhận ra được điều này: nước lã trong cuộc sống con đã hóa thành rượu ngon từ bao giờ.
Xin Chúa tiếp tục gìn giữ và dẫn dắt con đi trên bước dường của Chúa.
Small Angle

Bài Cáo: Mừng Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam

Xin kính mừng 117 vị Thánh và bao anh hùng tử đạo Việt Nam
Niềm tin ngời sáng, soi lòng mến can trường .

Các ngài thuộc mọi thành phần trong Hội Thánh :
Giám mục, linh mục, tu sĩ, thầy giảng, giáo dân
Mọi chi thể đều chịu đau cùng "nhiệm thể " Giêsu yêu dấu,
Thân mang thương tích đau thương, chết đi và sống lại khải hoàn.

Các ngài thuộc mọi thành phần trong xã hội :
Quan quyền, binh lính, thương gia, y sĩ, nông dân…
Cùng sánh vai ra pháp trường, không phân sang hèn, cao thấp.
Niềm tin trong máu đào chứng minh tình huynh đệ bình đẳng
Nơi nhân gian và trên chốn thiên đình .

Các ngài thuộc những thế hệ khác nhau, trình độ cũng khác :
thiếu niên, người trưởng thành, bậc cao niên
người biết chữ Hán, chữ Nôm, chữ quốc ngữ, chữ Tây
người lại chẳng biết gì
Nhưng đều biết chung một điều :
"Trong mọi sự, cho mọi người, Đức Kitô là tất cả "
Yêu mến người, các ngài dũng cảm, hăng hái,bước chân đi.

Danh lợi không đổi lòng, quyền uy không khuất phục
Khó khăn không nản chí, đau khổ chẳng lui chân.Trong Đức Kitô, các ngài cho Thần Chết nếm mùi chiến bại." Như hạt lúa mì gieo xuống đất…"
Triều thiên sự sống lưu danh thiên thu
Hào quang vinh thắng
chiếu sáng trên đất Việt muôn thuở muôn đời.

Thắp nén hương lòng vui tưởng niệm
Tiền nhân anh dũng, tiến lưu truyền
Xin mãi hộ phù dân nước Việt
Một lòng mến Chúa, sống trung kiên.

Truyện thánh tử đạo Việt Nam

TẤM LÒNG NGƯỜI TU SĨ ÁO TRẮNG
"Ai ơi giữ lấy túi khôn,
Đầy tràn tin cậy đầy lòng mến yêu.
Gươm đao đe dọa dẫu nhiều,
Qủy ma cám dỗ sớm chiều lẻ loi,
Ai mà thắng nổi trên đời,
Mai sau hưởng phúc cõi trời cao sang."
Đó là những vần thơ lục bát do thánh Đa Minh Xuyên sáng tác trong tù, vừa diễn tả tâm tình của mình, vừa khuyên nhủ các tín hữu đến thăm. Những vần thơ ngắn gọn, nhưng cô đọng trọn vẹn triết lý sống của vị tử đạo, lòng tràn đầy tin yêu, vượt qua mọi gian khổ để chiếm đoạt vinh quang nước trời.
Đa-Minh Nguyễn Văn Xuyên có tên thật là Doãn, sinh năm 1786 tại làng Hương Hiệp, tỉnh Thái Bình. Thấy có trí thông minh, cha mẹ cho cậu học chữ nho, rồi gửi gấm cậu cho đức cha Đengađô Y dạy bảo. Được Đức cha nhắc nhở, cậu Xuyên chăm chỉ học hành, nhất là học bài giáo lý. Lớn lên, ngài cho Đa Minh Nguyễn Văn Xuyên vào Đại chủng viện và trao ban chức linh mục năm 1819. Ngày 20/4 năm sau, cha Xuyên tuyên khấn trọn đời trong dòng thánh Đa Minh.Từ đó, cha rất nhiệt tình phục vụ giáo hữu, không ngừng đi nhiều nơi giảng, tĩnh tâm, dạy giáo lý, sốt sáng cử hành phục vụ bí tích.Trước tiên, cha Xuyên coi xứ Phạm Pháo, tỉnh Nam Định, rồi về xứ Kẻ Mèn, Thái Bình trong ba năm. Tại đây, ngài lập họ đạo mới, họ Thanh Minh, chọn Thánh Vinh Sơn làm bổn mạng. Sau cha phụ trách xứ Đông Xuyên 13 năm. Thời gian này, nơi đây là bản địa khởi nghĩa của Phan Bá Vành, lại bị hạn hán kéo dài nên dân đói nghèo khổ sở. Có lần cha dốc cạn túi để giúp đỡ họ, có lần cha nhường phần cơm của mình... Bao giờ cha cũng để một ngân khoản riêng làm việc bác ái, từ thiện.
Cuối năm 1836, cha được bổ nhiệm làm cha phụ tá cha Phécnăngđơ Hiền tại chủng viện Ninh Cường giữa lúc cuộc bách hại của vua Minh Mạng gay gắt. Năm cha về quản lý Đông Đàng ngoài, giúp Đức cha Đengađô Y, khi Đức cha phải lưu lạc về Kiên Lao rồi bị bắt thì cha Xuyên vừa tìm chỗ ẩn trốn, vừa giúp xứ Hạ Linh. Tuy phải lang thang nay nhà này mai nhà khác, cha cũng phục vụ tín hữu ở đây được khoảng một năm.
Ngày 18/8, cha đến cử hành Thánh Lễ mừng thánh Gioan Kim, một giáo viên trước có dạy ở Bùi Chu biết tin liền đi báo quan kiếm chút tiền thưởng.Cha Xuyên dâng lễ gần xong, nghe tiếng loa gọi của quân lính, cha vội rước hết Mình Thánh, rồi cởi áo lễ ra trốn. Nhưng không kịp nữa, quân lính đã tóm bắt cha và dẫn đến quan phủ.
Quan phủ cười nói: "Đưa đây một số bạc, ta tha cho về!".
Cha trả lời: "Tôi chẳng có đồng nào trong người, nếu quan thương cảm tôi cảm ơn, nếu quan bắt tôi xin chịu".
Về sau giáo hữu Hạ Linh góp tiền đến chuộc, nhưng quan phủ không dám tha nữa vì trên tỉnh đã biết.
Khi nghe thuật lại chuyện, cha Xuyên an ủi họ: "Anh em hãy để tiền lo cho giáo xứ mình thì hơn, đừng tốn tiền chuộc làm chi cho vô ích. Ý chúa đã muốn, chẳng ai làm khác được. Anh em cứ bình an về nhà, nhớ cầu nguyện cho tôi chịu khó cho nên". Thế rồi cha mang gông nặng về Nam Định.Biết cha quản lý Tòa giám mục, Tổng Đốc Trịnh Quang Khanh không những bắt cha bỏ đạo mà còn muốm khai thác các tài sản giáo phận. Lần đầu tiên khi ra lệnh đánh đòn, Tổng Đốc đứng ngay bên thúc giục:
- Đánh mạnh hơn cho đến khi nó chịu khai và xuất giáoNgười chiến sĩ đức tin chỉ biết kêu tên Đấng Cực Trọng: "Giê Su , Maria xin cứu con!" cho đến khi bất tỉnh phải khiêng vào ngục.Những lần ngài cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng, cũng chẳng tiết lộ điều gì về giáo phận. Quan Tổng Đốc cho dùng cực hình dã man, rùng rợn hơn nhiều nhưng cha can đảm gắng sức nói thẳng với quan rằng:
"Dù sống hay chết, tôi cũng không bỏ đạo. Tôi chọn cái chết để sống đời đời, hơn là nghe quan sống thêm ít lâu mà muôn đời bị tiêu diệt''.
Nhiều lần quá đau đớn bị ngất xỉu giữa cuộc tra tấn. Sợ quản lý giáo phận chết sớm, không khai thác được gì, quan Tổng đốc sai lính đưa về ngục, cho mời lang y đến chữa trị để mong biết được nhiều tài sản mà ông tưởng là vô số. Đến khi cha Xuyên bình phục, quan lại đưa ra tra khảo nữa, nhưng ông phải thất vọng vì thực chất giáo phận chẳng có gì mà khai; mặt khác, chẳng bao giờ cha khuất phục, bỏ đạo.
Ngày 25/10, quan Tổng đốc lập án trảm quyết gửi về kinh đô. Tháng sau bản án của cha Xuyên và cha Dụ trở lại Nam Định. Những ngày cuối, hai cha bị giam chung một phòng, tay bắt mặt mừng, xưng tội với nhau, an ủi khích lệ nhau vững chí cho đến cùng.
Ngày 26/11/1839, hai cha bị dẫn đi xử. Giữa đám lính đông đảo võ trang, voi ngựa, hai vị chứng nhân Đức Kitô đi bộ mang gông, nhưng bình an vui vẻ, dân chúng đi xem đều bỡ ngỡ và thán phục. Đến pháp trường, quan hỏi lại có xuất giáo không, hai vị trả lời ''Không!'', rồi đưa tay cho lính trói vào cọc đã chôn sẵn.Hai nhát gươm cùng vung lên, hai tôi tớ chúa được lãnh Triều thiên Tử Đạo, tiến thẳng về nước Trời. Cha Xuyên với 53 tuổi đời, phục vụ trong Chúa chức vụ linh mục được 20 năm. Thi thể ngài được an táng ngay tại đó. Tháng giêng năm 1841, tín hữu cải táng hai hài cốt ngài về Lục Thủy.
_Trích truyện các thánh tử đạo Việt Nam_

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

Chương Trình: TUẦN CỬU NHẬT NĂM THÁNH 2010 GIÁO PHẬN PHAN THIẾT

GIÁO PHẬN PHAN THIẾT
TUẦN CỬU NHẬT

cầu nguyện
trước ngày khai mạc Năm Thánh 2010
của Giáo Hội tại Việt Nam
Thời gian chuẩn bị Năm Thánh: từ 15/11 – 23/11/2009
***
HƯỚNG DẪN CÁCH TỔ CHỨC TUẦN CỬU NHẬT
tại giáo xứ và giờ Kinh tối tại các gia đình
Tuần Cửu Nhật, từ ngày 15 đến ngày 23 tháng Mười Một năm 2009, nhằm giúp các tín hữu Công giáo Việt Nam (trong nước cũng như ngoài nước) vừa ý thức thời điểm đặc biệt trong lịch sử đón nhận đức tin và sống đức tin của Giáo Hội Công giáo tại Việt Nam, vừa chuẩn bị tâm hồn và đời sống mình trong Năm Hồng Ân này với bầu khí cầu nguyện và hân hoan.
Trong những ngày này, Cẩm nang hướng dẫn Tuần Cửu Nhật mong muốn đề nghị một mẫu cầu nguyện chung (thời lượng chừng 7-8 phút) để các giáo xứ, các cộng đoàn và các gia đình cùng nhau hiệp nhất trong lời cầu nguyện và suy niệm về Năm Thánh 2010:
- Hiểu biết ý nghĩa Năm Thánh 2010.
- Nhìn lại lịch sử để tạ ơn Chúa;
- Tri ân các tiền nhân, ân nhân và chứng nhân;
- Nhìn nhận những thiếu sót trong đời sống cá nhân và cộng đoàn Giáo Hội;
- Canh tân đời sống và noi gương các chứng nhân Tin Mừng, đề ra những việc cần làm để sống đức tin và chia sẻ đức tin.
Mỗi ngày, tại giáo xứ hay trong giờ Kinh Tối ở mỗi gia đình, mọi người cùng nhau cầu nguyện theo thứ tự: đọc Lời Chúa, suy niệm (nhìn về quá khứ, nhận định hiện tại và hướng đến tương lai), đọc Kinh Năm Thánh và lời nguyện kết thúc.
Về các bài hát: có thể sử dụng các bài ca chính thức của Năm Thánh (có in kèm trong tập cầu nguyện này), hoặc bài ca thích hợp mà cộng đoàn giáo xứ hay gia đình quen thuộc, nhưng nên chọn những bài ngắn gọn để mọi người có thể tham gia một cách tích cực, hiệu quả.
Nhóm Biên soạn
***
CHƯƠNG TRÌNH CHUNG CHO MỖI NGÀY
A. TRONG THÁNH LỄ:
I. Dẫn ý vào Thánh lễ:
Linh mục chủ sự thánh lễ hướng ý cầu nguyện cho Ngày Khai Mạc Năm Thánh và cho Năm Thánh 2010 (theo ý cầu nguyện mỗi ngày, nếu trước đó không có giờ cầu nguyện chuẩn bị).
II. Bài hát kết lễ: Bài ca chính thức của Năm Thánh hoặc một bài thánh ca khác phù hợp.
B. CẦU NGUYỆN CHUNG:
I. TRƯỚC LỄ SÁNG hoặc TRƯỚC LỄ CHIỀU tại Nhà Thờ:
1. Xướng Ý cầu nguyện: Người hướng dẫn.
2. Lời Chúa: Tác viên Lời Chúa.
(Thinh lặng giây lát để nhớ lại lời Chúa.)
3. Suy niệm: Người hướng dẫn.
4. Lời nguyện kết thúc: Linh mục hay Tác viên Lời Chúa.
* Sau đó là thánh lễ.
* Kinh Năm Thánh có thể đọc sau khi hát bài ca Hiệp Lễ.
II. GIỜ KINH TỐI tại GIA ĐÌNH:

Dùng lại nội dung trong mẫu cầu nguyện đã làm ở nhà thờ giáo xứ, và có thể thêm các kinh đọc hoặc bài hát tùy theo thời lượng mỗi gia đình có thể thực hiện được. Chẳng hạn: Trước khi xướng Ý cầu nguyện thì có thể hát Kinh Chúa Thánh Thần; sau khi suy niệm, đọc Kinh Năm Thánh; và sau Lời nguyện kết thúc, hát một bài quen thuộc hoặc đọc Kinh Trông Cậy.


NGÀY THỨ NHẤT
(15-11-2009)
Ý cầu nguyện:

Năm Thánh, Năm Hồng Ân:
Cầu nguyện cho mọi tín hữu Việt Nam ý thức
và sốt sắng chuẩn bị tâm hồn và đời sống
để sống Năm Thánh như ý Chúa muốn
1. Xướng Ý cầu nguyện: Người hướng dẫn.
Kính thưa cộng đoàn,
Hôm nay, chúng ta bắt đầu tuần cửu nhật cầu nguyện cho Giáo hội tại Việt Nam trước khi khai mạc Năm Thánh mừng kỷ niệm 50 năm thành lập Hàng Giáo Phẩm Việt Nam. Chúng ta cầu nguyện trong tâm tình khai mạc Năm Thánh, sống Năm Thánh và kéo dài tinh thần Năm Thánh trong tương lai. Với ý hướng đó, chúng ta được mời gọi dâng kinh nguyện, hy sinh, bác ái để cầu cho Hồng Ân Năm Thánh được đong đầy và triển nở trong tâm hồn và đời sống của mỗi người chúng ta.
2. Lời Chúa (4, 18-19): Tác viên Lời Chúa.
Lời Chúa trong Tin Mừng theo thánh Luca
“Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa.”
3. Suy niệm: Người hướng dẫn:
Năm Thánh 2010 là thời gian đặc biệt, vì đây là thời điểm kỷ niệm 50 năm thành lập hàng Giáo phẩm Việt Nam; là thời gian hồng ân, thời gian hát vang điệp khúc “Hãy cảm tạ Thiên Chúa vì Chúa nhân từ; muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương (Tv 136).”
Chúng ta lại khai mạc Năm Thánh vào ngày lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam như mời gọi chúng ta tạ ơn Chúa về hồng ân đức tin đã lãnh nhận, tri ân các bậc tiền nhân, các ân nhân và chứng nhân đã gieo vãi và vun trồng hạt giống đức tin trên quê hương đất nước này, đồng thời ý thức giá trị cao quý của hồng ân đức tin để sống và làm chứng cho Tin Mừng, tích cực xây dựng Giáo Hội Chúa Kitô trong môi trường Chúa sai chúng ta đến. (x. HĐGMVN, Thư Công Bố Năm Thánh 2010).
4. Lời nguyện kết thúc: Linh mục hay Tác viên Lời Chúa.
Chúng ta dâng lời cầu nguyện,
Lạy Cha là Chúa cả trời đất, vì lòng từ ái xót thương, Cha đã tạo thành và cứu độ muôn loài. Cha đã sai Con Một xuống thế làm người, chia sẻ thân phận yếu hèn của chúng con,
xả thân loan báo Tin Mừng cứu độ và phục vụ sự sống con người. Người đã chịu khổ hình, chịu chết và sống lại để những ai tin nhận Người, đều được quy tụ trong Nước Cha là Nước sự thật và sự sống, yêu thương và an bình. Cha đã sai Thánh Thần xuống liên kết các tín hữu thành cộng đồng nhân loại mới nên muối men và ánh sáng giữa lòng thế giới hôm nay. Xin Cha cho chúng con luôn cảm nghiệm được tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa, là Đấng hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen. (trích Kinh Năm Thánh)
Sau đó bắt đầu Thánh lễ với Bài Ca Nhập Lễ.
Lưu ý: (Nếu thực hiện tuần Cửu Nhật ở gia đình, sau lời nguyện kết thúc thì hát 1 bài thích hợp và đọc kinh Cám ơn, Trông cậy, v.v…)

NGÀY THỨ HAI
(16-11-2009)
Ý cầu nguyện:

Năm Thánh: Năm Hồng Ân
Trong tâm tình tri ân các vị thừa sai,
chúng ta cùng tạ ơn Chúa
vì đã thương gửi các nhà truyền giáo đến Việt Nam
1. Xướng Ý cầu nguyện: Người hướng dẫn
2. Lời Chúa (Rm 10, 14-15.18b): Tác viên Lời Chúa
Lời Chúa trong thư của thánh Phaolô tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Thế nhưng làm sao họ kêu cầu Đấng họ không tin? Làm sao họ tin Đấng họ không được nghe? Làm sao mà nghe, nếu không có ai rao giảng? Làm sao mà rao giảng, nếu không được sai đi? Như có lời chép: Đẹp thay bước chân những sứ giả loan báo tin mừng! Tiếng các ngài đã vang dội khắp hoàn cầu, và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển.
3. Suy niệm: Người hướng dẫn
“Cùng với Giáo Hội toàn cầu luôn cảm tạ Thiên Chúa đã ban ơn cứu độ chan hòa khắp thế giới, Giáo Hội tại Việt Nam tạ ơn vì tin rằng sự hiện hữu của mình trên đất nước này đến từ ý định ngàn đời đầy yêu thương của Thiên Chúa muốn cứu rỗi mọi người. Chính Đức Kitô chứ không ai khác đã sai các sứ giả của Ngài đến vùng đất thân yêu này để loan truyền Tin Mừng cứu độ.” (trích Đề Cương Giáo Hội tại Việt Nam: Mầu nhiệm- Hiệp thông- sứ vụ, số 1).
Các sứ giả của Đức Kitô chính là các vị Thừa sai từ các nước xa xôi, rời bỏ quê hương để đến với miền đất xa lạ là Việt Nam. Các Ngài đã gieo những bước chân loan báo Tin Mừng cho cha ông, tổ tiên chúng ta. Những giọt mồ hôi lao nhọc của các ngài đã “nên như hạt giống trổ sinh các Kitô hữu.”
Nhớ đến công ơn của các ngài, chúng ta cùng cảm tạ Chúa vì lòng xót thương đã quan phòng cho có các vị thừa sai. Nhờ có các ngài loan báo mà chúng được nghe Tin Mừng; nhờ được nghe Tin Mừng mà chúng ta mới được lãnh nhận hồng ân đức tin; và nhờ hồng ân đức tin mà chúng ta được gọi là con Chúa.
4. Lời nguyện kết thúc: Linh mục hay Tác viên Lời Chúa
Lạy Cha, chúng con tạ ơn Cha đã thương gửi các nhà truyền giáo đến gieo hạt giống Tin Mừng và chăm sóc cho hạt giống ấy phát triển xanh tươi trên đất nước Việt Nam của chúng con. Xin Cha ban cho chúng con ơn thảo hiếu để luôn biết “ăn quả nhớ người trồng cây” hầu sống xứng đáng ơn gọi làm kitô hữu. Chúng con cầu xin, nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.
NGÀY THỨ BA
(17-11-2009)
Ý cầu nguyện:
Năm Thánh, Năm Hồng Ân:
Chiêm ngắm các thánh Tử đạo Việt Nam,
những bậc tiền nhân
đã trở nên chứng nhân đức tin anh dũng
của Giáo hội

1. Xướng Ý cầu nguyện: Người hướng dẫn.
2. Lời Chúa (Gioan 12, 24-25): Tác viên Lời Chúa.
Lời Chúa trong Tin Mừng theo thánh Gioan
Khi ấy Chúa Giêsu phán rằng: “Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, thì nó mới sinh nhiều hạt khác. Ai yêu qúy mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời.
3. Suy niệm: Người hướng dẫn
“Từ năm 1533, hạt giống đức tin đã được gieo trồng trên cánh đồng truyền giáo Việt Nam. Và khi đã nẩy mầm trên mảnh đất tâm hồn tự do của đoàn tín hữu, hạt giống cứ âm thầm mọc lên, bất kể ngày đêm, và cả trong gió mưa giông bão (trích Đề Cương Giáo Hội tại Việt Nam: Mầu nhiệm- Hiệp thông- Sứ vụ, số 1).
Gần 5 thế kỷ qua, hạt giống Tin Mừng đã mọc lên, đã đơm bông kết trái từ Bắc chí Nam của quê hương Việt Nam chúng ta. Hơn một trăm ngàn (100.000) anh hùng tử đạo; trong số đó đã có 117 Vị tử đạo được Đức cố Giáo hoàng Gioan Phaolô đệ nhị tuyên phong hiển thánh vào ngày 19-6-1988 tại Rôma, và một chân phước là thánh Anrê Phú Yên. Trong số 117 vị, có tám vị sinh trưởng trong giáo phận nhà:
1- Thương gia Mátthêu Lê Văn Gẫm
2- Linh mục Philipphê Phan Văn Minh
3- Ông Trùm Giuse Nguyễn Văn Lựu
4- Linh mục Phaolô Lê Văn Lộc
5- Ông Phaolô Trần Văn Hạnh
6- Linh mục Phêrô Đoàn Công Quý
7- Ông Câu Emmanuel Lê Văn Phụng, và
8- Linh mục Phêrô Nguyễn Văn Lựu.
Chúa yêu thương dân tộc Việt Nam đến cùng; Chúa ban ơn đức tin cho nhiều người Việt Nam qua lời loan báo Tin Mừng của những vị thừa sai; Chúa cho Giáo Hội Việt Nam vươn tới sự trưởng thành với hàng Giáo Phẩm được thành lập năm 1960. Đó là những lý do để chúng ta cùng tạ ơn Thiên Chúa. (trích Đề Cương Giáo Hội tại Việt Nam: Mầu nhiệm- Hiệp thông- Sứ vụ, số 1 và “Tổng Giáo Phận Saigon qua dòng lịch sử”, do ĐHY GBt Phạm Minh Mẫn biên soạn, tr.8).
4. Lời nguyện kết thúc: Linh mục hay Tác viên Lời Chúa
Lạy Cha, chúng con tạ ơn Cha đã thương ban cho chúng con nhiều chứng nhân đức tin anh dũng sẵn sàng chết để bảo vệ đức tin, và những bậc tiền nhân luôn hy sinh quảng đại, dày công vun tưới cho hạt giống Tin Mừng sinh hoa kết quả dồi dào trên quê hương đất nước chúng con. Nhờ các thánh Tử đạo Việt Nam chuyển cầu, xin Cha cho chúng con biết đem lòng bác ái mà dấn thân phục vụ Chúa và anh chị em. Chúng con cầu xin, nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. Amen.

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Truyện cười: Áp dụng kinh thánh

Ba ông thầy dòng đi thành phố về, dọc đường ghé vào một quán nhỏ ăn trưa. Quán hôm ấy chỉ có thịt luộc, cá kho và rau muống chấm mắm ớt.
Một thầy nổi hứng đề nghị :
- Hễ ai đọc được câu Kinh Thánh chỉ về món ăn nào, thì ăn món đó. Hễ ai không đọc được thì phải chờ người khác ăn xong mới được ăn.
Hai thầy kia nổi máu anh hùng, chịu liền.
Thầy thứ nhất thấy đĩa thịt liền đọc :
- “Mọi động vật sẽ là thức ăn của ngươi”. Đọc xong, thầy kéo đĩa thịt về phía mình.
Thầy thứ hai thấy đĩa cá vội tiếp luôn:
- “Cầm năm chiếc bánh và hai con cá, Chúa Giêsu ngước mắt lên trời đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho …” Thầy vừa đọc vừa kéo đĩa cá kho về phía mình, đắc thắng.
Đĩa rau muống còn đó. Ai nấy đều nặn óc cố nghĩ ra câu Kinh Thánh nào nói đến rau muống.
Bỗng thầy thứ ba mỉm cười, một tay cầm chén nước mắm, một tay bốc rau luộc chấm vào mắm, vừa đọc vừa vẩy vào hai thầy kia :
- “Lạy chúa, xin dùng cành hương thảo rảy nước trên tôi, thì tôi được sạch !”
Hai thầy bị vẩy nước mắm la toáng lên, và vội vàng đi lau rửa. Thầy thứ ba còn lại, ung dung… xơi hết.
-lụm lặt-

truyện cười: máy nói dối

MÁY NÓI DỐI
Thấy con trai đi học về muộn, ông bố muốn hỏi nhưng sợ con nói dối, bèn mang máy phát hiện nói dối ra sử dụng. Đứa con vừa trả lời xong, bị máy phát hiện nói dối đấm cho 1 cái.
Ông bố liền lên giọng: "Hồi bằng tuổi con, bố không làm ông bà nội phải buồn lòng bao giờ", vừa nói xong ông bố bị cái máy đá một phát văng ra ngoài cửa.
Thấy vậy, cô vợ liền lanh chanh: "Đáng đời anh, vì anh mà con phải ra nông nỗi thế này, ít ra thì nó cũng là con của anh chứ?". Vừa nói xong, cô vợ bị cái máy đá văng ra ngoài đường.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Chia sẻ yêu thương (Ti Gôn)

Trong cuộc sống người ta thường nghĩ, yêu thương là một thứ gì đó có một sức hút mãnh liệt. Nếu phân tích ra hai chữ riêng từng phần, thì thật sự yêu và thương sẻ làm người ta suy nghĩ khác.
Chẳng hạn yêu là tình yêu giữa nam và nữ, hay thương là thương một người nào đó mà dấu kín trong lòng không dám nói ra. Nhưng không, yêu thương mà tôi đang nói đến đây là tình yêu Bạn Hữu, tình yêu không vụ lợi, tình yêu không ích kỉ cho riêng mình mà là tình yêu sẻ chia: khi hoạn nạn, khi đau ốm và khi không còn có ai bên mình thì chính thứ mà tôi gọi là yêu thương, sẽ đến. Yêu thương chôn vùi những thứ gọi là đau khổ, yêu thương làm dập tắt sự tự ti khi mình cảm thấy mình nhỏ bé.
Khi biết chia sẻ thì nỗi buồn sẽ vơi đi một nửa và niềm vui sẽ được nhân đôi, thế tại sao lại không chia sẻ. Có đôi lúc yêu thương chỉ là những việc tầm thường nhỏ bé nhất, ví dụ như cho người đang đói một củ khoai lang, hay dỗ một em bé đang khóc vì không tìm được Mẹ và lúc đó yêu thương thật sự rát đơn giản. Nhưng không, nó cũng rất khó đấy, Thiên Chúa đã dạy “ Các Con Hãy Yêu Thương Nhau “ nhưng không phải chỉ yêu người yêu mình mà yêu luôn cả người mình ghét. Yêu người mình ghét sao, ôi thật sự rất khó. Tôi đã từng nghĩ, khi ghét ai đó thì không thèm nhìn mặt, thậm chí gặp là muốn đanh rồi, chứ đừng có nói là yêu thương. Nhưng tình yêu Thiên Chúa đang mời gọi, biết đâu một lúc nào đó người mình ghét cần đến mình, biết đâu trong gia đình của họ có người nào đó được Thiên Chúa gọi ra khỏi cuọc đời này, và những lúc ấy, người mình ghét sẽ cần đến lời cầu nguyện của mình, lời cầu nguyện chỉ đơn sơ thôi.
Chỉ là “ Lạy Chúa người con ghét đang đau khổ, nhưng con lại không cảm thấy vui mà lại cảm thấy buồn làm sao, ôi Lạy Chúa là đấng từ bi nhân ái Ngài không chấp nhất mà chỉ có xót thương, xin thương lấy người mà con ghét “. Chỉ thế thôi bao nhiêu đó là đã chia sẻ một chút yêu thương dành cho người mình ghét.
Trong cuộc sống chỉ có những người biết tha thứ thật sự thì mới luôn mỉm cười. yêu thương mà tất cả mọi người dành cho nhau, không chỉ là tình yêu giữa nam và nữ, hãy đẻ tình yêu đó được thăng hoa, tình yêu ấy sẻ làm mọi người cảm thấy mình đang yêu và được yêu, tình yêu đó dành cho: Cha Mẹ, Anh Em, Bạn Bè…vv tình yêu không tình toán, hơn thua, hãy chỉ nghĩ cho nhau, cùng nhau bước đi, đó mới là tình yêu thật sự thăng hoa. Như trong cuộc sống có biết bao nhiêu người đang cần được yêu thương. Từng ngày từng giờ có những em bé chưa được nhìn thấy ánh Mặt Trời thì đã rời khỏi cuộc đời, do lòng ích kỉ, thù hận, ghen ghét. Hàng ngàn người bị nhiễm chất độc dioxin (da cam), đang cần được chia sẻ để họ có thể cố gắng vươn lên trong cuộc sống và sống như một người bình thường. Hiện tại trên phố biết bao nhiêu trẻ em không được sống đầy đủ, phải lang thang đi bán từng cái bánh, từng tấm vé số, có những lúc trời nắng gắt đén cháy da và mưa tầm tã làm các em ướt như chuột lột, nhưng các em cũng phải đi bán vì cuộc sống mưu sinh, …vv như thế đấy, cuộc sống này còn rất nhiều người đau khổ không sao kể hết được. Nhưng đó chỉ là một khía cạnh nào đó thôi, chứ trong thực tế thì còn hơn thế nữa. Tôi thật sự, thật sự mong sao tình yêu thương đó, sẽ được chia sẻ cho mỗi người một chút, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi.
Để yêu thương đó không chỉ là lời nói, mà yêu thương đó sẻ biến thành hành động và giống như một phép tiên nhiệm màu, đưa tất cả mọi người hoà nguyện vào với nhau như một nồi canh có đầy đủ hương vị, để từng muỗng canh khi đưa vào miệng thì lưỡi có thể cảm nhận được. Cho dù lúc đầu khi chưa hoà vao nhau thì nó có nhiều vị, chua, mặn, ngot, đắng, nhưng khi đã hoà nguyện vào nhau thì trở thành một nồi canh ngon, đậm đà hương vị. Cũng như khi tất cả mọi người cùng hiệp nhau cầu nguyện và chia sẻ tình cảm thiêng liêng với nhau, thì lúc đó tình người cũng đậm đà hương vị yêu thương.
Ti Gôn

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

Lối nhỏ (Pé Mập)

Mỗi con đường một lối đi, không có con đường nào mà ko có lối đi cả. con đường mà chúa Giêsu đã chọn là một con đường thật là vĩ đại, thật là cao cả, con đường chúa đi là một con đường đầy chông gai và thử thách, đó là con đường “ Thập Giá” chúa đã lấy thân xác của mình để cứu chuộc nhân loại của chúng ta. Ôi tình yêu của chúa đối với chúng ta thật là cao cả. Có đôi lúc nhìn về bản thân mình thì mình thật là yếu hèn một con người chứa đựng đầy rẫy những tự ti và mặc cảm. không dám nhìn nhận một vấn đề, không dám nhìn nhận số phận hiện tại của mình, những lúc đó mình thật là ích kỷ và hèn mọn, nhưng những lúc đó thì chúa luôn ở bên mình, đối với mình những lúc đó Chúa như là một người bạn thân một người bạn đặc biệt giúp mình giải tỏa được những chuyện rắc rối đó, giúp mình nhận ra rằng mình không đơn độc lẻ loi một mình. Chúa hằng bao bọc và chở che giúp mình vượt qua hết mọi chuyện. Cuộc sống có biết bao nhiêu niềm vui nhưng đối với mình niềm vui lớn nhất trong đời mình là được làm một người huynh trưởng , các bạn nghĩ làm một huynh trưởng dễ lắm đúng không, nhưng riêng mình thì khác, làm huynh trưởng thì dễ nhưng làm đúng một huynh trưởng để được các em yêu mến và quý trọng thì rất là khó.
Có đôi lúc bạn bè của mình hỏi: thiếu gì cái để làm mà tự nhiên chui vào làm huynh trưởng chi vậy, ở bên ngoài biết bao nhiêu cái để tham gia, biết bao nhiêu chuyện để làm còn vui hơn, mày làm huynh trưởng có được gì đâu, mà có được lợi ít gì.
Thì lúc đó mình nghĩ tụi nó nói cũng đúng chứ, tội gì phải vô huynh trưởng chứ, phục vụ không công mà còn bị "chửi" nữa chứ. Nhưng khi ngồi một mình suy nghĩ lại những lời nói của mình, thì trong lòng tự hỏi sao lại thốt ra những lời nói ấy, có biết làm như vậy Chúa rất buồn không? Chính những lúc đó hình như chúa đang ở bên mình vậy, giúp mình nhận ra những việc làm sai của mình, giúp mình nhận ra được sứ mạng người trưởng mà Chúa đã giao phó cho mình.
Huynh trưởng đối với mình là một sự đam mê, là được hy sinh được phục vụ được dâng hiến được truyền đạt những gì mình có cho các em thiếu nhi, nhưng mình nghĩ những nhân tố kia cũng quan trọng nhưng điều quan trọng đối với mình khi làm huynh trưởng là phải “yêu nghề” mình nghĩ có thích thì mới làm, có yêu thì mới làm hết sức đúng không các bạn.
Kể cho các bạn nghe, lúc mình chưa đi học thì mình thường coi các em ngành thiếu, lứa tuổi này thì từ 13- 15 tuổi, tuổi dậy thì các bạn cũng từng trải qua rồi thì ai cũng biết chứ nhĩ. Nam thì muốn chứng tỏ mình, còn Nữ thì thẹn thùng e dè, rụt rè nhìn vui lắm. Vì là tuồi mới lớn các em rất hiếu động năng nổ, nhưng xen lẫn sự năng nổ đó là cái tính bướng bĩnh người ta thường gọi là “ ngang như cua “ đó các bạn àh. Điển hình là các chiến binh như: Giuđa, cháy,thỏ,bún tôm... Chu Choa mấy tên này là khỏi nói quậy ve kêu luôn, nhưng mình nhớ trung thu năm 2008 là năm Thiếu Nhi tự mỗi lớp làm lồng đèn cho mình, thì lúc đó những chiến binh ngang như cua kia lại rất hăng say và rất nhiệt tình vào công việc. Lúc đó mình thật là cảm động trước sự hăng say của các em. Bây giờ khi xa các em thì mình lại nhớ những chiến binh ấy.
Mới đây mình được thăng cấp lên 2 sao, niềm vui được phục vụ càng dâng trào trong mình như một ngọn lữa đang cháy cuồng cuộn, xen lẫn niềm vui đó là nỗi buồn, mình buồn vì không được phục vụ, một lý do bất khả kháng đó là phải học xa, nhưng không sao tuy mình ở xa nhưng nhịp đập con tim của mình và sự nhiệt huyết của mình luôn hướng về các em thiếu nhi thân yêu. Mình nghĩ mình đã chọn đúng lối nhỏ cho riêng mình rồi đó các bạn.
Một con đường mỗi lối đi.
"XIN CHÚA CHÚC LÀNH CHO CÁC BẠN TÌM RA ĐÚNG LỐI ĐI CHO RIÊNG MÌMH”.
Pé Mập

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2009

Mừng sinh nhật cha Giuse Hồ Sĩ Hữu


Hôm nay, ngày 1.1.2009, ngày Lễ Các Thánh, cũng là ngày sinh nhật cha Giuse Hồ Sĩ Hữu. anh chị em huynh trưởng chúng tôi đến chúc mừng cha. Một đại diện huynh trưởng chúc mừừng cha, sau đó cha cùng chùng tôi đốt pháo hoa đăng hát vang bài ca mừng sinh nhật. rồi cha thổi tắt nến, cắt bánh sinh nhật, cha con cùng chia nhau thật thân tình và ấp áp tình cha con.

Ơn gọi người trưởng (Thu Hương)


Ơn gọi là gì?
Ơn gọi là lời mời gọi của Thiên Chúa đối với mỗi người mà ta có thể nhận ra được từ trong lương tâm của chúng ta, mục đích là làm 1 việc gì đó cho Chúa. Có người có ơn gọi làm Linh Mục, có người có ơn gọi làm Sr và tôi có ơn gọi làm Huynh Trưởng
Huynh trưởng là gì?
HT không phải là 1 cái nghề (vì ta có thể từ bỏ được) đó là 1 “ sứ mệnh” .HT là người coi sóc các em thiếu nhi, là người tiếp tục sứ mạng của T/C ở trần gian. Nói 1 cách đơn giản HT là chứng nhân cho Chúa ở thế gian và làm cho đức tin của các em nẩy nở.

Trước đây tôi vào HT không vì mục đích đó, tôi vào HT vì tôi thích lãnh đạo, thích chứng tỏ uy quyền và khả năng của mình, bỏ đi sự nhút nhát và thích được mọi người nể phục

4 năm vào HT tôi nhận ra rằng đó không phải là mục đích chính của mình, trước kia tôi là 1 người rất ghét trẻ con, tôi thấy trẻ con thật ồn ào và bực bội. Tôi cũng không tin câu nói “Ghét của nào trời trao của đó” .Ghét thiếu nhi mà vô HT thì là 1 chuyện rất hoang đường nhưng có điều lạ là khi tôi vào HT tôi hoà nhập với mọi người rất nhanh và như trong tôi có 1 tình yêu mãnh liệt nào đó thúc đẩy, tôi bắt đầu biết hy sinh nhiều hơn, biết sống vì người khác nhiều hơn, biết cười, biết khóc, yêu, ghét ,giận, hờn, biết thứ tha, biết nhịn nhục…Nghe có vẻ như tôi là 1 đứa trẻ mới được sinh ra và mới biết yêu lần đầu.

Có những lúc thiếu nhi không biết vâng lời, có những lúc đứng giữa nhà thờ mà rơi nước mắt, có những lúc thấy mình sao lại hy sinh vì mục đích vô căn cứ để rồi chẳng nhận được 1 đồng xu nào. Ngày thứ 7, Chúa Nhật…người ta đi chơi cùng bạn bè tôi lại điên khùng đến nhà thờ để họp hay làm 1 công việc nào đó. Nhưng sau đó ngồi bình tâm suy nghĩ lại tôi nhận thấy Chúa đã bồi đắp lại cho tôi những điều khác. Chúa cho tôi sức khoẻ, cho HT chúng tôi đoàn kết, yêu thương nhau, gắng bó và hạnh phúc, tình Cha con, tình anh em, chị em, tình bạn bè và lớn lao hơn là tình yêu của Thiên Chúa.

Sau nhiều năm làm việc và gắng bó với HT tôi thấy mình cũng còn nhiều thiếu xót, chưa thật sự nổ lực hết mình với công việc, chưa nhiệt tâm và nhiệt tình đặc biệt là ở năm học cuối cấp này và tôi biết mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Ngày 24/10/2009. Chúng tôi (17 anh chị em) của giáo xứ Chính Tòa cùng nhiều anh, chị, bạn bè ở các giáo xứ khác đã cùng nhau cắm trại và thăng cấp. Nói vui như Cha Long (chánh xứ Rạng): “ 2 sao mà có viền nữa thì trở thành trung tướng hết rồi” hehe..trong HT mà cũng thăng cấp quân hàm nữa. Nghe có vẻ “oắch” quá nhưng chúng tôi biết khi Cha đọc câu: “Anh chị hãy bước tới 1 bước“ rồi chúng tôi bắt đầu trịnh trọng tuyên hứa trước Chúa và cộng đoàn thì chúng tôi biết mình đã vác thập giá nặng hơn, và trách nhiệm cũng như công việc nhiều hơn.

Tôi biết con đường thập giá của mình nặng lắm, còn cả 1 con đường dài đầy chông gai, khó khăn, nước mắt ở phía trước và Tôi cũng biết mình càng phải nổ lực nhiều hơn nữa với “sứ mệnh” và đời sống “chứng nhân” cho Chúa ở đời này, dù mai này tôi có đi xa, tôi có đến 1 vùng đất lạ để học tập thì tôi vẫn sẽ không bao giờ quên “sứ mệnh” của mình.Tôi sẽ luôn nhắc nhở mình rằng: “ PHỤC VỤ LÀ CHO KHÔNG, PHỤC VỤ LÀ QUÊN MÌNH, PHỤC VỤ KHÔNG CẦN BÁO ĐÁP, PHỤC VỤ ƠN NGHĨA KHÔNG CHỜ…”
Thu Hương

Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009

Ta Khát (Hoa Xương Rồng)

"TA KHÁT"
Trong một dịp hành hương tại TÀPAO (tôi không nhớ rõ ngày tháng năm nào), tôi đã mua một bức ảnh.Trong số bạn bè đi cùng tôi, có người cảm thấy sợ hãi khi nhìn bức ảnh đó. Riêng tôi, bức ảnh đó lại gây cho tôi mốt ấn tượng đặc biệt.
Bức ảnh có tên là "TA KHÁT". Thoạt nhìn, chỉ cần đọc đến cái tên thôi tôi đã cảm nhận một điều gì đó nó rất sâu xa. Và tôi quyết định mua nó. Tôi đem về nhờ cha làm phép và đặt bức ảnh ở một góc thích hợp ngay trên bàn học của mình. Hằng ngày, tôi vẫn đi qua đi lại và thấy bức ảnh. Nhưng chưa chưa lúc nào tôi ngồi nhìn và ngắm kĩ bức ảnh như bây giờ.Tông vào chủ đạo của bức ảnh là một màu đen xám xịt. Trên cái nền đen đó nổi bật lên hình ảnh Chúa Jesus đang ngước mắt lên trời, gương mặt xanh xao, hốc hác, đôi mắt rướm lệ và đẫm thấm nỗi buồn- nỗi buồn hiu hắt, cô độc nhất của một người bị bỏ rơi.Trên đầu Chúa Jesus, những gai nhọn vẫn đâm vào, máu chảy đầm đìa xuống khuôn mặt hốc hác và đôi bờ vai gầy guộc. Và cái tên của bức ảnh đã chú thích điều Chúa Jesus muốn nói:"TA KHÁT"
"TA KHÁT". Tôi cảm nhận đây là một tiếng than vô vọng của Chúa Jesus trong giờ phút đau khổ nhất.Tôi tự hỏi tại sao Chúa Jesus không nói "Ta khát. Có ai đó cho ta chút nước không ?" Hay "Ta khát.Có ai đó giúp ta không ?" Mà người chỉ buông một lời than ngắn gọn "TA KHÁT". Dường như Người chỉ muốn nói với chính mình, nói để vơi đi nỗi lòng cô đơn, hiu hắt của mình mà không dám chờ mong ai giúp đỡ. Một tiếng than âm thầm, lặng lẽ và chịu đựng. Hẳn lúc này Chúa Jesus mệt lắm, Người đã kiệt sức và thèm có ai đó cho nhấp một ngụm nước lã cho đỡ khát nhưng nào có ai. Nhưng tôi nghĩ cái khát đó không làm Chúa Jesus thật sự kiệt sức và tiều tuỵ như vậy. Mà chính cái khát trong tâm hồn,trong trái tim đầy yêu thương của Người mới thật sự làm người hao mòn đi, nó đã đốt cháy cõi lòng và con tim của Người.
Vậy thì trong trái tim Chúa Jesus, Người đang "khát" điều gì? Phải chăng Người "khát" tình yêu của nhân loại," khát" người tội lỗi sám hối trởi về? Khi con người đau khổ, khát hạnh phúc ,khát yêu thương thì Chúa đã dang rộng vòng tay che chở, ấp ủ con người để conngưòi đựoc sống trong hạnh phúc.. Vì Người là tình yêu, là hạnh phúc đích thực nên Người đã nói:" Ai đến với Ta sẽ không hề khát bao giờ". Còn khi Người "khát' thì con người lại chẳng đến với Người. Trong giây phút Ngưòi đau khổ nhất trước cái chết trên thập giá, các môn đệ cũng bỏ Người mà đi chỉ còn một mình Người trên thập giá đơn côi, trần truồng và lạnh lẽo. Dẫu rằng con người không thể giúp Chúa Jesus thoát khỏi cái chết mà thánh ý Cha đã ban cho Người.Nhưng tôi tin là nếu có sự chia sẻ của con người lúc này sẽ làm trái tim Người thôi rỉ máu.
Con người luôn quên ơn Người, luôn phản bội Người,Vậy mà Người vẫn yêu thuơng và luôn tha thứ. Người đã cầu xin Chúa Cha:" Xin Cha tha tội cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm".
Trong cuộc sống ngày hôm nay, tôi thầm nghĩ Chúa Jesus vẫn đang khát khao con người đến với Người.Người vẫn hiện diện trên thánh giá hằng ngày trong ngôi thánh đường khẽ gọi mời. Nhưng cuộc sống càng hiện đại bao nhiêu thì những cám dỗ đưa con người xa Chúa càng tinh vi bấy nhiêu. Thật nhẹ nhàng như một con dao lam. Đến khi người ta biết đau thì nó đã cứa đến tận xương tuỷ. Vì vậy, cơn khát của Chúa Jesus trên thập giá ngày càng quằn quại hơn thậm chí vô vọng nữa.
Nhìn cuộc sống xung quanh tôi, vẫn có biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh, thầm lặng mang cơn khát của Chúa. Đó là những người bần cùng không cơm ăn áo mặc, những người tật nguyền,những trẻ em lang thang cơ nhở phải kiếm sống qua ngày với cọc vé số trên tay, những người trót lầm lỗi phải sống trong nước mắt ăn năn và day dứt. Họ khát tình thương, khát sự sẻ chia, cảm thông và tha thứ của đồng loại. Ở họ, Chúa Jesus đang hiện diện và đang lên tiếng với họ" TA KHÁT".
Tôi chợt nhớ lại những lúc tôi phạm tội, những lúc tôi ganh ghét người anh em của mình, những lúc tôi sẵn sàng quên Chúa để thả mình theo những lời mời gọi của bạn bè,những lúc tôi thờ ơ với nỗi đau của người khác thì Chúa trong lòng tôi cũng đang lên tiếng "TA KHÁT".
Giây phút này, tôi ngồi nhìn bức ảnh, tôi không biết phải thân thưa với Chúa điều gì. Chỉ thấy lòng đau như vừa đánh mất một điều gì đó lớn lao , quý gía nhất mà tôi không hề hay biết. Một chút hối hận pha lẫn nuối tiếc trong tôi.
Hoa Xương Rồng

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Cảm nhận từ trại thăng cấp 2 (Thanh Thảo)

Khi tham dự cuộc trại thăng cấp lần 2 về trong lòng tôi có nhiều cảm nhận kì lạ .nhất là qua các khóa học.tôi cảm nhận được rằng nếu đem những gì mình học được vào áp dụng thực tế thi hết sức khó khăn .những điểm khuyết trong tôi vẫn còn nhiều.
+khóa cha đặt trách : hiểu biết về phong trào thiếu nhi thánh thể .qua khóa học này tôi cảm nhận trong tôi một sự thiếu xót lớn .thiếu nhi gắng liền với thánh thể .nhưng nhìn lại mình tôi cảm thấy hổ thẹn, một tuần tôi đã tham dự thánh lễ bao nhiêu lần ??tôi đã viếng chúa bao nhiêu lần. tôi đã từng thầm nhủ khi tôi được đi làm tôi sẽ đi lễ thường xuyên khi làm sáng thì đi lễ chiều khi làm chiều thì đi lễ sáng .vậy mà tôi chỉ thực hiện được một vế ,tôi chỉ đi lễ chiều khi tôi làm việc buổi sáng .còn làm chiều thì viếng chúa trên giường .cũng không biết được rằng khi nhận thức được như vậy tôi có thể làm thay đổi mình không nữa .
+Qua khóa học ơn gọi người trưởng của trưởng Trí làm tôi suy nghĩ nhiều.ơn gọi làm huynh trưởng là một sứ mạng quan trọng đó là đào tạo những chứng nhân tương lai là các em thiếu nhi .câu nói ấy làm tôi suy nghĩ .từ trước đến nay tôi đã phuc vụ được 8 năm trong huynh trưởng chỉ với một suy nghĩ được phục vụ là một hạnh phúc cho chính mình .trải qua những thử thách khi phục vụ cũng có những nước mắt ,nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng làm một người huynh trưởng lại quan trọng như vậy,bản thân tôi chưa làm được một chứng nhân thì làm sao có thể đào tạo những chứng nhân .một điểm khó nhất trong đời .khi cuộc đời còn biết bao nhiêu thử thách .tôi đã làm được bao nhiêu việc tốt ??? tôi chỉ biết rằng khi làm việc giúp đỡ người khác thì trong lương tâm tôi cảm thấy hạnh phúc .nhưng tôi đã làm bao nhiêu người phải chảy nước mắt,buồn và không thích tôi .tôi đã bỏ qua bao nhiêu lần trước những nhười ăn xin tội nghiệp .như vậy có xứng đáng là một chứng nhân không ???
+khóa học trưởng Thuận B:kỹ năng của người trưởng .qua khóa học này tôi cảm thấy rất khâm phục trưởng Thuận .trưởng ấy tính tình thoải mái ,vui tính ...khi học về kỹ năng của một người trưởng cần có thì tôi thấy mình còn nhiều điểm khuyết .về đức tính người trưởng không được tự ái ,là một điểm khó khi ai đó xuất phạm đến mình .những câu hò mang tính sáng tạo tự phát mọi lúc mọi nơi ,những giọng nói bắt chước các miền làm người nghe thích thú ...đó là những điểm khó đối với tôi. và một điều mà tôi cảm thấy thích là hơi khùng một chút mới có thể làm huynh trưởng được.tôi cảm thấy rất đúng vì người khùng mới làm cho người ta cười nhiều .
+khóa học trưởng Ca :hiểu biết về ban quản trị đoàn .
quản trị đoàn là một điểm mà làm cho phong trào vững mạnh .qua khóa học ấy tôi cảm thấy ở giáo xứ mình cũng có nhiều thiếu xót .về việc họp xứ đoàn hàng tháng .tiếng nói quan trọng trong giáo xứ .và quá trình sinh hoạt của các em thiếu nhi .tất cả đều trái với những gì mình học .mình cảm thấy rất buồn .nhưng biết làm được gì đây khi minh chỉ là một HT nhỏ .phải nhờ đến ơn Chúa thôi .chúng mình hãy cùng cầu nguyện cho nhau nhé .
+khóa trưởng Sự :khi học khóa này thì mình cảm thấy rất vui vì giáo xứ mình đã thực hành đúng về tổ chức những đêm lửa thiêng .và các bài hát tuy còn nhiều hạn chế nhưng cũng đã cố gắng học hỏi rất nhiều.
Và điều mà làm tôi cảm thấy xúc động là tình thương yêu ,sự liên đới giữa các trại sinh .tôi thấy minh rất yêu các bạn .nhưng mà cũng không biết các bạn có yêu tôi không nữa hihi.nhưng điều tôi thấy rõ nhất là khi đi sa mạc đêm các bạn đã dìu dắt tôi .khi trong lòng tôi toàn những sợ hãi .vì chân tôi đã từng bị sắp xương nên rất sợ lỡ may té cái rầm cũng chết .những chướng ngại vật là những cái hố tôi không dám nhảy qua .người ta nhảy tới thì tôi nhảy ngang nên qua không được nhưng các trưởng đã cho tôi bước qua .thì ra cái hố đó không phải như các trưởng nói dài 30m hihi mà chỉ là một tân cấp nhỏ.
Tóm lại tôi thấy cuộc trại này tôi học được rất nhiều điều hay .tôi sẽ cố gắng sống tốt để phấn đấu gần giống những chứng nhân ,vì trên thế giới ngày nay người ta chỉ thích nghe những chứng nhân hơn là thầy dạy.
Thanh Thảo

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Niềm vui khi được "phục vụ" (Kitty Lovely)

Theo bạn, nghề nghiệp nào là bạn yêu thích nhất? Đây là câu hỏi hơi khó trả lời đối với tôi, còn với bạn thì sao? Lúc nhỏ còn đi học, tôi đã từng uớc mơ là sẽ trở thành một giáo viên, một bác sĩ, có khi là một ma soeur nữa chứ. Bây giờ trưởng thành rồi, nghĩ lại hồi con nít sao mà ao ước nhiều chuyện mắc cười quá.
Hiện tại, tôi đang theo học một nghề mà mọi người không mấy coi trọng. Mặc dù nó là một nghề phục vụ người khác nhưng bạn sẽ thực hiện tốt công việc của mình nếu như bạn có cái tâm và lòng yêu thích.
Đó là công việc ở ngoài đời, bạn sẽ được trả lương nếu như bạn hòan thành công việc của mình. Nhưng song song với công việc phục vụ ấy, tôi còn có một nghề phục vụ khác nữa, bạn sẽ được trả lương nhưng không phải là tiền bạc vật chất. Tiền lương ở đây sẽ được trả bằng sự hy sinh, bằng sự dấn thân, càng phục vụ hết tâm bạn càng cảm thấy vui, càng muốn làm thêm nhiều việc nữa. Chắc hẳn các bạn đã nghĩ ra được công việc gì rồi chứ? Nếu nghĩ ra rồi thì bạn có cảm thấy vui khi được làm nó không? Bạn sẽ phục vụ tốt nếu như luôn nhớ đến câu: “Cho nhưng không sẽ được nhưng không, được nhưng không sẽ cho nhưng không. Cho nhưng không sẽ được nhưng không, được nhưng không sẽ cho nụ cười”.
Nói thì dễ, làm thì khó. Đôi khi bạn sẽ gặp người này người khác, rắc rối này rồi đến rắc rối khác, sẽ gặp những chuyện không đáng đến với mình, điều đó sẽ làm bạn buồn, rơi nước mắt, có khi là muốn bỏ mặc tất cả. Nhưng bạn ơi điều đó sẽ làm Chúa buồn và làm cho bản thân mình có lỗi với Chúa và với chính mình. Tôi thì ít gặp phải những chuyện như vậy nhưng đã có lúc tôi mốn bỏ mặc tất cả, bỏ mặc các em thiếu nhi, bỏ mặc cả đoàn thể mình. Khi đi lễ, tất cả huynh trưởng đều được phân công để trông coi các em thiếu nhi, xem chúng có ngủ gật hay nói chuyện thì nhắc nhở. Thiếu nhi mà tôi coi thường là các em bên nam, mà nam ngành ấu lớp khai tâm, xưng tội thì ôi thôi khỏi nói, chúng rất ư là lì lợm và khó bảo.Đi lễ thì nói chuyện hoài thôi, nhắc chúng chúng vẫn nói, mà ngày nào cũng nhắc, tuần nào cũng nhắc mà vẫn không biết sợ. Nhiều khi hù dọa đưa vô gặp cha “uống nước trà, ăn kẹo cây” mà cũng không xi nhê gì với chúng, đúng là “trơ trơ như cục đá mài” có khi còn coi như không có sự hiện diện của huynh trưởng nữa chứ. Tôi đã từng rơi nước mắt khi gặp chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ thì tôi ít gặp những chuyện như vậy có lẽ vì tôi trông coi các em bên nữ. Các em nữ thì ngoan hiền, dễ thương và biết nghe lời hơn. Xin chia sẻ với các bạn một niềm vui lớn của tôi nha, đó là tôi được phân công vào dạy giáo lý lớp Khai tâm II , các em dễ thương lắm nha. Thế là từ một huynh trưởng nay trở thành một Giáo lý viên, vui ơi là vui luôn đó. Ngày đầu gặp các em để kiểm tra lại danh sách rồi dặn dò một vài điều để tuần sau chính thức học giáo lý, tôi có run một tí. Nhưng bây giờ thì đã ổn nhưng tôi vẫn còn hơi lo. Dù là lớp Khai tâm chỉ dạy cho các em một số kiến thức căn bản và tậpp hát thôi, nhưng có lúc tôi nghĩ thầm lỡ may các em hỏi những câu các em không hiểu mà mình cũng không nắm chắc thì sao nhỉ? Nghĩ đến đó mình thấy buồn cười và lo lắm thôi. Thôi thì con xin phó dâng cho Chúa Thánh Thần, soi sáng cho con giúp con trở nên thông minh, nhạy bén hơn những lúc gặp trường hợp như vậy.
Tôi luôn tự nhủ mình cần phải cố gắng, cố gắng thật nhiều nữa. Cố gắng trau dồi kiến thức về giáo lý, về Kinh Thánh, về chuyên môn, tính trách nhiệm và không thể thiếu mặt nhân bản. Khi làm được những việc như vậy thì bạn sẽ chinh phục được các em thiếu nhi và được mọi người nể phục. Khi đó thì bạn đã thực hiện thành công câu”Cho nhưng không sẽ được nhưng không, được nhưng không sẽ cho nụ cười”.
CẦU CHÚC CHO CÁC BẠN HUYNH TRƯỞNG HOÀN THÀNH TỐT SỨ MẠNG CỦA MÌNH

Kitty Lovely


Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Cảm nhận ngày trại (Hoa Xương Rồng)

CẢM NHẬN VỀ TRẠI HUẤN LUYỆN HUYNH TRƯỞNG CẤP II (MAISEN II) TẠI GX RẠNG 24- 25/10/09

Chiếc xe từ từ lăn bánh, đưa đoàn HT chúng tôi ra ngoài Rạng. Hình bóng nhà thờ Chính Toà thân yêu từ từ nhỏ dần ở phía sau. Nhưng đang đi được nửa đường thì trời mưa. Tôi dường như đọc được trong ánh mắt anh em mình sự lo lắng. Tâm lý mà. Và tôi cũng thế thôi.Thường thì mưa làm cho mọi việc trở nên không mấy thuận lợi.
Khi chúng tôi ra đến GX Rạng, trời vẫn còn mưa. Có một chị nói: “Sao lần nào ra đây cắm trại trời cũng mưa hết”. Tự dưng câu nói của chị làm tôi suy nghĩ. Mà đúng thật, lần nào cũng mưa hết. Tôi thầm nghĩ phải chăng là thánh ý Chúa, phải chăng Ngài muốn chúng tôi trưởng thành trong sứ mạng người trưởng từ sự khó khăn, từ sự không như ý muốn? Và không khí hân hoan đón chào cuộc trại cũng vơi xuống một nửa. Nhưng tôi tin Chúa làm mọi sự và không phụ lòng con cái. Và đúng thế, mưa đã tạnh cho đến khi chúng tôi ra về. Mặc dù không tổ chức được lửa trại, mặc dù chúng tôi không có giờ sinh hoạt nhiều nhưng thay vào đó rất nhiều khóa học bổ ích. Anh em huynh trưởng (không phân biệt giáo xứ) cùng nhau học hỏi, sẻ chia kinh nghiệm, những khó khăn của phong trào trong giáo xứ và cả những khó khăn trong con đường phục vụ .Chúng tôi như xích lại gần nhau hơn. Tôi nhìn thấy trong mắt mọi người ai ai cũng dạt dào tinh thần khát khao phục vụ. Tất cả những giây phút đó làm tôi không thể nào quên, tất cả những điều đó làm tôi vô cùng hạnh phúc và cảm động vì Chúa đang ở trong mỗi con người chúng tôi.
Ấn tượng gây cảm xúc mãnh liệt trong lòng tôi là lúc vượt qua sa mạc đêm và lúc được chính thức trở thành huynh trưởng cấp II.
Chắc có lẽ cách thức bịt mắt vượt qua sa mạc đêm cũng không mấy xa lạ với tôi và các bạn huynh trưởng khác. Nhưng sao lần này tôi thấy khác lắm, lạ lắm. Lúc đầu bịt mắt đi, tôi cũng nghĩ bình thường thôi. Nhưng không, càng đi tôi càng cảm nhận rõ con đường phục vụ nó thật sự khó khăn, thử thách thế nào. Khi tôi chưa mệt, tôi còn hăng hái lắm, tôi còn đủ tỉnh táo để động viên mình cố gắng vượt qua. Nhưng khi tôi thực sự thấm mệt, dù tôi vẫn nghe tiếng các bạn tôi bên tai “cố lên! Cố lên”, tôi vẫn chỉ muốn nhắm mắt lại, mọi thứ dường như trở nên mơ hồ. Tôi chỉ muốn ngã quỵ, tôi thấy con đường tôi đi đang sáng sủa bỗng dưng tối tăm, tôi thấy mình sợ hãi. Hình bóng Chúa Jesus chờ tôi cuối đường nhòa dần.Trái lại tôi thấy gương mặt mình ẩn hiện lúc tối lúc sáng trông ghê tởm lắm.Tôi tự hỏi phải chăng là cám dỗ.Tôi không bước nỗi nữa.Tôi đang muốn ngã xuống thì đột nhiên có một tiếng thúc giục tôi phải tiếp tục đứng lên và bước tiếp.Và như một súc mạnh, tôi và các bạn HT đã vượt qua sa mạc đêm một cách thành công và chiến thắng-chiến thắng chính mình.Thiệt là vui!
Khi được tháo khăn bịt mắt, tôi vẫn chưa hoàn hồn, tôi ngồi thừ ra một phần vì mệt,một phần vì trong lòng tôi chưa tin rằng mình đã vượt qua sa mạc đêm.(Đúng lúc đó Cha Trí chụp một “bô”, may mà tôi nhe răng cười kịp nên hình vẫn đẹp chán hihi)Tôi đã cảm nhận rõ thế nào là sức mạnh của cám dỗ, thế nào là sức mạnh của Chúa.Nhưng chắc chắn Chúa phải mạnh hơn rồi. Điều đó gieo thêm cho tôi niềm tin vào Chúa và nhắc nhở mình không nên coi thường cám dỗ và chủ quan với mình.
Và một điều quan trọng là giây phút chúng tôi được trở thành HT cấp II cũng đã đến. Tôi thầm cảm ơn Chúa. Còn gì vui sướng cho bằng khi được trao huy hiệu và chứng chỉ.Ánh mắt ai cũng ánh lên niềm hạnh phúc.Tôi nghĩ rằng đợt thăng cấp này là một hồng ân lớn lao của Chúa, là nguồn động lực lớn cho chúng tôi trên con đường phục vụ.Nhưng nó chỉ là điều kiện cần, chưa phải là điều kiện đủ,chưa phải là quang trọng nhất.Nếu chúng ta thăng tiến chức vụ mà không thăng tiến đức tin và tinh thần phục vụ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.Tôi tin rằng ai cũng ý thức được điều đó và tôi mong rằng, tôi và tất cả các bạn HT trong xứ tôi cũng như xứ bạn sẽ đúc kết đươc nhiều kinh nghiệm qua cuộc trại này và ngày càng cố gắng hết mình vì các em thiếu nhi thân yêu của chúng ta.
Hoa Xương Rồng
Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger