Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Niềm vui khi được "phục vụ" (Kitty Lovely)

Theo bạn, nghề nghiệp nào là bạn yêu thích nhất? Đây là câu hỏi hơi khó trả lời đối với tôi, còn với bạn thì sao? Lúc nhỏ còn đi học, tôi đã từng uớc mơ là sẽ trở thành một giáo viên, một bác sĩ, có khi là một ma soeur nữa chứ. Bây giờ trưởng thành rồi, nghĩ lại hồi con nít sao mà ao ước nhiều chuyện mắc cười quá.
Hiện tại, tôi đang theo học một nghề mà mọi người không mấy coi trọng. Mặc dù nó là một nghề phục vụ người khác nhưng bạn sẽ thực hiện tốt công việc của mình nếu như bạn có cái tâm và lòng yêu thích.
Đó là công việc ở ngoài đời, bạn sẽ được trả lương nếu như bạn hòan thành công việc của mình. Nhưng song song với công việc phục vụ ấy, tôi còn có một nghề phục vụ khác nữa, bạn sẽ được trả lương nhưng không phải là tiền bạc vật chất. Tiền lương ở đây sẽ được trả bằng sự hy sinh, bằng sự dấn thân, càng phục vụ hết tâm bạn càng cảm thấy vui, càng muốn làm thêm nhiều việc nữa. Chắc hẳn các bạn đã nghĩ ra được công việc gì rồi chứ? Nếu nghĩ ra rồi thì bạn có cảm thấy vui khi được làm nó không? Bạn sẽ phục vụ tốt nếu như luôn nhớ đến câu: “Cho nhưng không sẽ được nhưng không, được nhưng không sẽ cho nhưng không. Cho nhưng không sẽ được nhưng không, được nhưng không sẽ cho nụ cười”.
Nói thì dễ, làm thì khó. Đôi khi bạn sẽ gặp người này người khác, rắc rối này rồi đến rắc rối khác, sẽ gặp những chuyện không đáng đến với mình, điều đó sẽ làm bạn buồn, rơi nước mắt, có khi là muốn bỏ mặc tất cả. Nhưng bạn ơi điều đó sẽ làm Chúa buồn và làm cho bản thân mình có lỗi với Chúa và với chính mình. Tôi thì ít gặp phải những chuyện như vậy nhưng đã có lúc tôi mốn bỏ mặc tất cả, bỏ mặc các em thiếu nhi, bỏ mặc cả đoàn thể mình. Khi đi lễ, tất cả huynh trưởng đều được phân công để trông coi các em thiếu nhi, xem chúng có ngủ gật hay nói chuyện thì nhắc nhở. Thiếu nhi mà tôi coi thường là các em bên nam, mà nam ngành ấu lớp khai tâm, xưng tội thì ôi thôi khỏi nói, chúng rất ư là lì lợm và khó bảo.Đi lễ thì nói chuyện hoài thôi, nhắc chúng chúng vẫn nói, mà ngày nào cũng nhắc, tuần nào cũng nhắc mà vẫn không biết sợ. Nhiều khi hù dọa đưa vô gặp cha “uống nước trà, ăn kẹo cây” mà cũng không xi nhê gì với chúng, đúng là “trơ trơ như cục đá mài” có khi còn coi như không có sự hiện diện của huynh trưởng nữa chứ. Tôi đã từng rơi nước mắt khi gặp chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ thì tôi ít gặp những chuyện như vậy có lẽ vì tôi trông coi các em bên nữ. Các em nữ thì ngoan hiền, dễ thương và biết nghe lời hơn. Xin chia sẻ với các bạn một niềm vui lớn của tôi nha, đó là tôi được phân công vào dạy giáo lý lớp Khai tâm II , các em dễ thương lắm nha. Thế là từ một huynh trưởng nay trở thành một Giáo lý viên, vui ơi là vui luôn đó. Ngày đầu gặp các em để kiểm tra lại danh sách rồi dặn dò một vài điều để tuần sau chính thức học giáo lý, tôi có run một tí. Nhưng bây giờ thì đã ổn nhưng tôi vẫn còn hơi lo. Dù là lớp Khai tâm chỉ dạy cho các em một số kiến thức căn bản và tậpp hát thôi, nhưng có lúc tôi nghĩ thầm lỡ may các em hỏi những câu các em không hiểu mà mình cũng không nắm chắc thì sao nhỉ? Nghĩ đến đó mình thấy buồn cười và lo lắm thôi. Thôi thì con xin phó dâng cho Chúa Thánh Thần, soi sáng cho con giúp con trở nên thông minh, nhạy bén hơn những lúc gặp trường hợp như vậy.
Tôi luôn tự nhủ mình cần phải cố gắng, cố gắng thật nhiều nữa. Cố gắng trau dồi kiến thức về giáo lý, về Kinh Thánh, về chuyên môn, tính trách nhiệm và không thể thiếu mặt nhân bản. Khi làm được những việc như vậy thì bạn sẽ chinh phục được các em thiếu nhi và được mọi người nể phục. Khi đó thì bạn đã thực hiện thành công câu”Cho nhưng không sẽ được nhưng không, được nhưng không sẽ cho nụ cười”.
CẦU CHÚC CHO CÁC BẠN HUYNH TRƯỞNG HOÀN THÀNH TỐT SỨ MẠNG CỦA MÌNH

Kitty Lovely


1 nhận xét:

  1. "Đừng nhìn bề ngoài của người ta mà nhận xét họ.hãy lắng nghe suy nghĩ của họ rồi bạn sẽ biết họ như thế nào!".
    Đây là bài học tôi đã rút ra được sau khi đọc xong bài viết của KITTY LOVELY!
    Nhìn bề ngoài "Hí"(biệt danh của KITTY LOVELY) không có gì nổi bật về cuộc sống nội tâm như những người khác,không thể hiện sự trầm ngâm suy tư,luôn vui vẻ và thể hiện sự trẻ con của mình.Nhưng "Hí" lại viết ra những dòng tâm sự phải khiến cho Tôi suy nghĩ nhiều.Suy nghĩ về cách phục vụ cho Chúa hiện giờ của mình qua sứ mạng người trưởng.
    Trước đây,tôi không nghĩ Hí có thể viết ra một bài cảm nhận hay đến vậy.chỉ qua bề ngoài thôi,tôi đã nhìn nhận sai một người!!!Bài viết đơn giản nhưng thật sự mang lại giá trị lớn với tôi.Cảm ơn Hí!!

    Trả lờiXóa

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger