Thứ Ba, 17 tháng 3, 2009

Thảo nguyên trong tôi (Van vi)


Tôi tưởng tượng mãi rồi thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi cao vời vợi. Gió thổi vào vai, tràn xuống tay tôi, mềm nhẹ tựa nắng. Xung quanh tôi, hoa đua nhau nở. Có bông hoa trắng muốt, e lệ chúm chím, lại có bông hoa đỏ rực như sức sống mạnh mẽ của tuổi hai mươi. Tôi nhón bước trên thảm cỏ xanh mát, điểm vài giọt sương trong vắt như pha lê.
Tôi dạo chơi trên thảo nguyên tươi đẹp. Tôi cảm tưởng như mỗi hơi thở, cử động của mình đều nhuốm một thứ gì đó rất đỗi quen thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được.
Vui sướng quá đỗi, tôi chạy đùa với nắng, với cỏ cây, hoa bướm rồi bất ngờ... trượt chân... rơi xuống vực. Tôi thấy người mình hẫng hụt rồi la hét om sòm và... tỉnh dậy. Mồ hôi ướt đầm, tôi rúc vào lòng mẹ, kể cho mẹ nghe giấc mơ vừa mới trải qua. Mẹ cười vui. Tôi chợt hiểu: “Thảo nguyên rộng lớn và tươi đẹp nhất chính là tấm lòng của mẹ”.
Van vi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger