Thứ Hai, 16 tháng 3, 2009

Ghi nhanh một chút cảm xúc (Trần Lan)

Sáng nay sau khi rước lễ xong . Tôi trở về vị trí của mình quỳ cầu nguyện cùng Chúa .
Trong lúc cầu nguyện theo thói quen tôi thường hay nhìn lên tượng ảnh Chúa.
Bất chợt nhìn thấy một bà cụ khoảng 70 tuổi, Sau khi đi lên rước lễ trở về tìm chổ ngồi củ của bà, mắt dáo dác nhìn quanh. Chổ này không phải chổ mình, chổ kia cũng không phải nữa?
Có hai người trẻ, nhếch người sang một bên để mời bà cụ vào .
Nhưng rỏ ràng bà cụ không vừa ý. Phải ngồi đúng chổ ngồi của mình mới được. Bà cứ loay hoay một hồi. Bổng một bà ( cũng xấp xỉ với tuổi Bà cụ ). Từ trong hàng ghế cùng ngồi với bà, bước ra nắm tay và dẫn bà lại ngồi đúng ngay vị trí của bà cụ..
Ngồi trong hàng ghế cách đó không xa. Tôi thầm nghỉ rằng câu nói của Ô. Bà ngày xưa ở người già rất khó thay đổi. Cái gì không đúng của mình là không chấp nhận được.
Hình ảnh Bà già bước ra khỏi hàng ghế của mình tiến lại dẫn tay bà cụ .
Và hình ảnh một người trẻ tuổi đứng im, chỉ nhếch người sang một bên. Đễ nhường Bà cụ vào.
Khiến cho tôi có suy nghỉ. Chỉ có người già mới hiểu được người già. Và người có bệnh mới hiểu được người đang mắc bệnh.
Mặc dù khi nhìn thấy hình ảnh bà cụ và bà già qua một cử chỉ đơn sơ. Nhưng tôi đã học và nghiệm được rằng: Trong cuộc sống này tôi còn rất nhiều thiếu xót và tôi đã quên đi những chi tiết nhỏ nhặt.
Tôi cất công đi tìm những kiến thức gì mới, mà quên đi kiến thức căn bản con người và tình người.
Một nét văn hoá giữa đời thường mà tôi cần phải học

Trần Lan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger