Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

Nỗi buồn của người không may (Ti Gôn)



Ngày 13/6, Tôi cùng đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể nhà thờ Chính Toà đi Hành Hương tại trung tâm Hành Hương Đức Mẹ Tapao, ngoài đoàn Thiếu Nhi nhà thờ chúng Tôi, còn có rất nhiều đại diện Thiếu Nhi của toàn thể Giáo Phận tập trung tại Thánh Địa Tapao.
Mở đầu là nghi thức chào cờ, tiếp đến là Thánh Lễ, trưa khoảng 11giờ là bắt đầu ăn cơm, sau bữa cơm trưa thì chúng tôi tập trung đi lên Thánh Tuợng Mẹ Tapao. Trời lúc này rất nóng, người đi lên đi xuống thì chen chúc nhau, thậm chí còn bị ắp tắt giao thông nữa. Nhìn khuôn mặt của các em Thiếu Nhi và các Huynh Trưỏng lúc này thì giống như là vừa uống mấy lít rượu, mặt ai cũng đỏ như đang say, ở đó còn có cả Cha Phó gx.Chính Toà nữa khuôn mặt Cha lúc này không đỏ mà là đen luôn. Thời tiết oi bức nên không ai chịu nổi, đã có một số Thiếu Nhi xỉu ngay trên Thánh tượng Mẹ vì quá ngộp, trong đó có một Huynh Trưỏng cũng xỉu mà bị nặng hơn mấy em Thiếu Nhi. Tôi cùng một số anh chị trong Huynh Trưởng đưa cô bạn đó xuống, cũng may mà dưới chân núi có một trạm y tế, chúng tôi đưa cô bạn có vào trạm y tế để nghỉ mệt, sau đó các chị lúc nảy cùng đi xuống trở về Khán Đài để tập trung, còn Tôi ở lại chăm sóc cô bạn đó. ở trạm y tế Tôi gặp được một Xơ và nói chuyện với Xơ.
Tôi nói với Xơ ở trung tâm này có rất nhiều người ăn xin, nhưng trong số họ có người thật và cũng có người giả vờ, Xơ kể cho Tôi nghe nhưng câu chuyện mà Xơ tìm hiểu được về họ. trong số họ có người làm cho ống quần của mình rộng ra rồi co chân vào nằm trên những bậc thang, có người không làm gì chỉ ngồi một chổ, có người thì cho con mình nằm trên một miếng ván gỗ đắp đầy vải rách, đen thui. Trong số họ không ai muốn đi xin, chỉ vì họ đã già bị con cái bỏ rơi, có người có con cái nhưng con cải của ho có gia đình và cũng khó khăn nên không thể nuôi nổi mẹ mình, có người vợ chồng ly dị bỏ lai mấy đứa con cho bà nuôi, mà bà thì già rồi không đi làm được nũa nên phải đi xin. Tuy họ là người có đủ tay chân và còn khoẻ nhưng họ là người già, mà đã già thì đi xin việc đâu có ai cho làm nên không còn cách nào khác họ phải đi xin. Thông thường mọi người hay nghĩ rằng, ăn xin mà một hay hai người thì còn có thể cho, chứ ăn xin mà ngồi từ chân núi lên đến đỉnh núi Đức Mẹ thì chắc chắn là có người giả vờ, đâu ai biết rằng đằng sau cái vóc dáng ăn xin đó là biết bao câu chuyện buồn. Mặc dù họ đủ chân tay, không què, không mù nhưng họ có những hoàn cảnh riêng. Tôi nghĩ, nếu mình cho họ đó là mình đã làm một việc tốt, cho dù họ có dối gạt mình đi chăn nữa thì đó cũng không phải là điều họ muốn, vì nếu họ không làm cho mình trở nên xấu xí, bệnh tật thì chẳng ai cho họ tiền cả. Giờ Tôi mới hiểu không phải họ muốn đội lốt xấu xí, bệnh tật để lừa gạt mọi người mà là vì cuộc sống, vì nuôi cháu, vì bị bỏ rơi hay là quá khó khăn nên họ mới làm vậy. Xơ còn kể cho Tôi nghe về một người phụ nữ. Người phụ nữ này có lần mặt đồ như một người đang mang thai đến gặp Xơ, Xơ nói Chị ấy đang mang thai mà còn đi đâu, nhưng thật ra cái to to kia không phải là đang mang thai mà là một cái áo mưa, rồi có lần Chị ấy ăn mặc giống y như một Nữ Tu đến gặp Xơ, Xơ cũng hỏi Chị ấy có phải là Nữ Tu hay không, Chị ấy trả lời "em không phải là Nữ Tu nhưng em muốn người ta nhìn Em giống một Nữ Tu", rồi lần thứ 3 Chị đến gặp Xơ trên người mặt một bộ đồ màu đỏ. Chị ấy bảo là Cha muốn Chị ấy mặc như thế, Xơ cứ tưởng là Cha Xứ bảo Chị mặc như vậy, nhưng không, người Chị ấy muốn nói đến là Cha trên trời, mọi người ai cũng cho Chị ấy là bị bệnh tâm thần, vì khi chị ấy lần hạt trên tượng Đức Mẹ thì chị ấy giật rất dữ dội, sùi cả bọt mép, vật lộn với chính mình giống như là bị Quỷ nhập. Nhưng chị ấy bảo "Em phải đền tội, vì tội lỗi nhân loại, Mẹ muốn Em làm thế". Có người bảo chị ấy được khắc 5 dấu Thánh nên Chị ấy phải chịu đau khổ.
Mỗi người điều có một nỗi buồn riêng nếu Ta không tìm hiểu thì sẽ không bao giờ biết được. chính Tôi có lần còn cảm thấy Mình là một người không may, nhưng thật ra còn có rất nhiều ngưòi không may hơn Tôi. Nhìn thấy họ Tôi mới biết mình là một người Hạnh Phúc, Hạnh Phúc vì được Chúa ban cho môt thân thể toàn vẹn, khoẻ mạnh, còn họ thì lại khác. Trong số họ có những người mù không nhìn thấy được cái đẹp ở cạnh bên, như thiên nhiên, như đồng lúa và Đức Mẹ Tapao nữa, người mù đó chỉ ngồi một chỗ chờ những người khách hành hưong tốt bụng, đi ngang cho họ ít tiền để sống qua ngày, nhưng thật sự thì họ không mù, họ vẫn có ánh sáng, vẫn nhìn thấy được, nhưng họ phải nhắm đôi mắt nhìn sự vật, nhìn thiên nhiên, nhìn con cháu lại để mà lo cho cuộc sống và mỗi ngày của họ cứ thế trôi qua. Nỗi niềm của họ được giấu kín trong lòng chỉ mong Thiên Chúa thứ tha đừng trách tội.
Ti Gôn(14/06/2009)

1 nhận xét:

  1. xjn cho hỏj aj vjết bàj này mà sao
    hay thế nhj~

    Trả lờiXóa

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger