Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Xin lỗi Mẹ (Tiểu Thư)

Đêm nay thật la yên tĩnh. Hình như có một cái gì đó đang thôi thúc Tôi viết những dòng chữ này. Đêm nay tôi nằm bên canh Mẹ. Tôi nghĩ, Chúa đang bảo Tôi ngồi giậy thì phải. Lâu lắm rồi tôi mới nhìn kĩ khuôn mặt của Mẹ. Người Mẹ đang từng đêm thao thức, suy nghĩ mong muốn làm sao khi Con của MẸ trên bước đường đời không bị vấp ngã, nếu có ngã thì Mẹ sẽ là người đỡ con đứng giậy, muốn dành cho con những gì tốt nhất. Có gì đó cứ làm con tim của Tôi đập liên hồi. Tôi nghĩ về lúc mà Tôi muốn có một cái áo mới mà Tôi không có tiền mua, trong lúc nhà Tôi khó khăn, chỉ vì tôi thích mà Mẹ đã đi vay tiền để mua cho Tôi, mẹ chỉ mong tôi có nụ cười trên môi. Buổi sáng Mẹ thường thức giậy rất sớm, Mẹ giặt đồ, rửa chén…làm hết tất cả công việc, Mẹ không hề kêu Tôi giậy để phụ Mẹ làm việc, Mẹ muốn cho Tôi có một giấc ngủ ngon, Mẹ gánh vác hết tất cả mọi việc. Có những lúc Tôi làm Mẹ giận, nhưng khi thấy Tôi bệnh, những cái giận không còn quan trọng nữa, Mẹ chạy tới, chạy lui, mua thuốc, xoa vào chỗ đau rồi nhẹ nhàng hỏi “Con thấy trong người sao rồi” với đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ lo lắng. Ấy thế mà khi Mẹ mua thuốc về Tôi không chịu uống, Tôi rất ghét thuốc, Mẹ buồn biết là bao nhiêu khi Tôi không chịu nghe lời.
Đêm nay Tôi ngồi nhìn Mẹ, rồi những kí ức đó cứ tái hiện lại thật rõ ràng. Những giây phút đó ôi ấm áp làm sao, Mẹ Yêu Tôi như thế đó, mà chính Tôi lại là người làm cho mẹ buồn. Tôi còn nhớ rõ, nó như mới sảy ra ngay hôm qua vậy. Lần đó Tôi phải đi làm xa nhà, công việc đó là chính Mẹ đã nhờ người xin giúp Tôi. Lúc đó khi về tới nhà Mẹ nói với Tôi “Con được nhận rồi, ngày mai sẽ đi làm” . Nhưng sau khi nói xong câu đó, Mẹ, Mẹ Tôi đã khóc, khóc rất to, giống như một đứa trẻ, Tôi hỏi tại sao Mẹ khóc, Mẹ nghẹn ngào không nói nên lời. Nhưng chính bản thân Tôi quá khờ, Tôi không biết, Mẹ khóc vì sợ phải xa Tôi,Mẹ sợ Tôi chơi vơi một mình, Mẹ sợ Tôi đi xa ở một mình sẽ cảm thấy buồn, Mẹ sợ người ta sẽ bắt nạt Tôi vì Tôi chưa bao giờ đi xa nhà. Thế mà Tôi lại dửng dưng, Tôi nói “Con đi làm mà Mẹ khóc gì chứ”. Trời ơi cái tuổi 17, lớn rồi chứ có phải nhỏ nhoi gì nữa đâu, sao Tôi lại khờ đến như thế, giờ ngồi nghĩ lại.”Chúa ơi! Sao tội nghiệp cho Mẹ của con đến thế”. Lớn thêm một tuổi nữa thì Tôi mới nhận ra, cái tuổi 18 đã làm Tôi thức tỉnh, hiểu thêm rất nhiều điều. Tôi nhớ về cái ngày Tôi lần đầu tiên xa nhà, cái ngày mà Tôi nhìn Mẹ của Tôi với ánh mắy ngây ngô, mà hai hàng mi Tôi cứ ướt nhoè, Tôi không sao quên được cái ngày đó. Cái ngày mà người Mẹ sợ xa Con, sợ không có con ở trong vòng tay nữa không được che chở cho Con nữa. Bây giờ Tôi mới cảm giác được lúc đó Mẹ đã buốn thế nào, vậy mà bản thân Tôi chưa làm được gì cho Mẹ. Chỉ biêt ngủ giậy kêu “Mẹ ơi cho con tiền ăn sáng, Mẹ ơi con đói bụng, Mẹ ơi Con muốn có tiền để đi chơi...v.v”. Giờ đây Tôi lại nghĩ đến một điều không may, Tôi sợ lắm, sợ lắm, sợ một ngày nào đó Tôi không còn được gọi “Mẹ ơi”, Mẹ làm dùm con cái này, Mẹ cho Con xin Cái kia, Tôi sợ một ngày nào đó Mẹ sẽ…..Tôi chỉ nghĩ đến đó thì….. Tôi nghĩ từ đó đến giờ chắc Tôi làm Mẹ buồn nhiều lắm, Mẹ đã mong Tôi có những gì tốt nhất, thế mà nhứng lúc Tôi làm Mẹ buồn thì Tôi chẳng có một lời Xin Lỗi, còn tự cho Mình là đúng, sao bây giờ Tôi ghét bản thân Mình đến thế. Tôi cầu mong cái tuổi 18 này Tôi có thể giúp Mẹ nhiều hơn, hiểu Mẹ nhiều hơn để rồi đem niềm vui đến cho Mẹ chứ không phải là những giọt nước mắt. Giờ Tôi không biết nói gì hơn chỉ muốn ôm lấy Mẹ và nói “Mẹ ơi Con xin lỗi, Con yêu Mẹ nhiều lắm.
Đêm nay Tôi đã thức trắng để nhìn Mẹ, người Mẹ đã tảo tần nuôi Tôi 18 năm và những ngày sau này nữa, sao lúc này Tôi nghẹn lời mất rồi, Tôi chỉ muốn nhìn Mẹ, Ôi Mẹ của Con, người Mẹ mà Thượng Đế đã ban tặng cho Con, Con xin lỗi Mẹ.

18/05/2009
Tiểu Thư

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger