Thứ Năm, 21 tháng 8, 2008

Nước Mắt Mẹ Cha

Tôi đã mắc một sai lầm không thể tha thứ. Tôi vi phạm quy chế thi (giở tài liệu) trong kì thi học kì I, môn Toán năm học 2007 - 2008. Tôi bị zê - rô điểm thi và xếp hạnh kiểm yếu. Mọi thứ như sụp đổ dưới chân tôi.
Tôi giấu mình trong cảm giác chán chường, xấu hổ và lo lắng vì sợ khi biết bố mẹ sẽ không sống nổi.
Một tuần sau, bố tôi biết chuyện. Từ bố của thằng bạn hàng xóm. Mẹ khóc đến sưng cả hai mắt và lần đầu tiên tôi thấy bố khóc. Những giọt nước mắt không kiềm được cứ tuôn ra nơi khóe mắt rồi lăn trên gò má gầy rám nắng của bố. Tôi đau lắm, nỗi đau như cắt vào tim gan. Tôi vốn cũng là một học sinh ngoan hiền, học khá, nhưng bây giờ thì... Chuyện này đối với tôi thật quá khủng khiếp. Tôi rất hối hận.
Sang HK II tôi dốc mình vào học, chỉ biết học và học. Đó là cách duy nhất tôi có thể làm bố mẹ vui lòng. Bố mẹ sợ tôi suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến sức khỏe nên đã không la mắng, cố vui vẻ và an ủi tôi nhiều hơn. Nhìn vào mắt bố mẹ, tôi vẫn thấy một nỗi buồn không thể nói nên lời.
Nhờ bố, nhờ mẹ đã cho tôi thêm nghị lực, cho tôi không mặc cảm để chuộc lỗi.
Từ điểm trung bình môn Toán HK I chỉ 4.5 thì HK II tôi đạt 7.6 kéo điểm trung bình cả năm là 6.6. Các môn khác cũng tiến bộ hẳn. Bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết khi biết tin tôi đạt danh hiệu học sinh tiên tiến. Tôi biết rằng đó vẫn chưa là gì so với những điều bố mẹ dành cho tôi.
Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ, cảm ơn mái ấm gia đình đã tiếp sức cho con trong những lúc gian nan nhất của cuộc sống. Con nhớ đôi mắt mẹ sưng đỏ, con nhớ giọt nước mắt bố lần đầu tiên rơi vì con. Con yêu bố mẹ nhiều!
NGUYỄN QUỐC VIỆT (Huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger