Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Mùa giáng sinh trong tôi

Tiết trời gần đến giáng sinh càng lạnh dần. Những cành cây khẳng khiu trơ trọi lá như những bàn tay muốn ôm lấy một chút yêu thương ấm áp cho riêng mình. Bầu trời chợt xám xịt và âm u hơn,như mong ngóng tia nắng xua tan đi băng giá và làm bừng lên ánh hồng tươi sáng của bình minh ơn cứu độ.Trong khi đó, phố phường rực rỡ đủ ánh đèn với đủ loại, đủ màu sắc và kích cỡ. Đường xá đông đúc hơn, người ta chen chân nhau ra đường để đi ngắm đèn và xem hang đá. 
Đêm 23. Nó trở về nhà sau một ngày dài làm việc cùng với việc tập văn nghệ để chuẩn bị chương trình vui ca giáng sinh. Đi bộ tới đầu con hẻm nhỏ vào nhà, nó thở phào nhẹ nhõm vì mọi thứ tập dợt và chuẩn bị đã xong. Dù rất mệt nhưng nó rất vui vì cùng với anh chị em đóng góp công sức nhỏ bé của mình.Nó thầm tạ ơn Chúa. Nó vẫn bước tung tăng hết con hẻm nhỏ, tới trước cửa nhà,nó ngước nhìn ngôi sao điện nhấp nháy trên cao, bỗng dưng, lòng nó chùn xuống. Nó ngồi phịch trước cổng nhà, lòng thấy trống vắng khôn tả. Và nó nhận ra...ngôi nhà của mình thật lạnh lẽo vì thiếu vắng một hang đá Bêlem xa xưa.
Nó ngồi thừ ra và bắt đầu nghĩ ngợi. Nó biết việc làm hang đá không phải chỉ để trưng bày cho đẹp nhưng là để tôn vinh Ngôi Hai Con Chúa làm người. Và riêng đối với nó, được chiêm ngắm Hài Nhi Giêsu trong máng cỏ đơn sơ và trò chuyện với Ngài mỗi đêm trong mùa Giáng Sinh là những khoảnh khắc tuyệt vời và hạnh phúc nhất. Nó nhớ lại những mùa noel trước. Dù nhà nó chật chội nhưng cũng đủ không gian để nó tự tay làm một hang đá nhỏ xinh. Xung quanh toàn là Lương dân nên chỉ có một mình nhà nó lo dọn dẹp và trang trí đón giáng sinh mà thôi. Nhưng khi nó làm xong hang đá, dù hang đá nó làm không to và hoành tráng nhưng bà con và các em nhỏ trong xóm vẫn thường tụ tập lại để xem ngắm. Đặc biệt là các em nhỏ cứ rộn ràng đòi người lớn chụp hình và chỉ vào hang đá tíu tít hỏi" chị ơi, cái tượng này là ai vậy chị ?" Nó khẽ cười vui và nói"Chúa Hài Đồng Giêsu đó các em". Rồi nó kể cho các em nghe về câu chuyện Chúa Giáng Sinh. Các em tròn xoe mắt chăm chú lắng nghe thật đáng yêu làm sao! Nó vui lắm! Nó biết dù rằng trong lòng bà con và các em nhỏ nơi đây chưa ý thức được sự hiện diện của Chúa nhưng nó tin họ không chỉ bị thu hút bởi ánh đèn lung linh mà hơn hết chính là sức hút mầu nhiệm Tình Yêu của Con Chúa và vẻ đẹp huyền diệu tỏa ra nơi hang đá Bê lem. Nó cảm thấy hạnh phúc vì ít ra mình cũng góp một phần nhỏ đem Chúa Giáng Sinh đến cho bà con nghèo nơi xóm nhỏ ven sông này. 
Và nó vẫn thường viếng hang đá ngay trước nhà mỗi đêm rồi mới đi ngủ. Nó thấy lòng ấm áp và chìm đắm trong bình an cùng tình yêu của Con Thiên Chúa làm người. Chứ không phải như lúc này, chỉ một mình nó đang ngồi trong bóng đêm cô độc lạnh lẽo cùng với ánh đèn neon nhấp nháy vô hồn. Nó bỏ quên điều gì chăng? Nó tự hỏi và thấy bối rối quá đỗi. Đôi lúc ta cứ lo làm việc này việc nọ mà ta cứ nghĩ đó là tất cả những gì quan trọng nhất và đẹp lòng Chúa rồi, nhưng khi ta nhìn lại và lắng đọng với Ngài thì ta thấy mình thật thiếu sót và những điều Ngài muốn luôn vượt lên trên suy nghĩ thấp hèn của loài người. Nó hoang mang và buồn lắm. Vì nó không muốn đón Chúa Giáng Sinh một như một lễ hội trần tục và hào nhoáng như xã hội và những ánh đèn rực rỡ vô nghĩa ngoài kia ! 
Nó lê từng bước nặng nhọc vào nhà, quăng mình xuống giường và chạy ùa vào dòng ký ức của một giấc mơ thân thương. Nó thấy mình đang đứng trước hang đá Bê lem. Cảnh vật xung quanh phủ một màu trắng của băng tuyết. Cái lạnh đến rợn người. Nó định chạy đi để trốn cái lạnh nhưng nó ngó vào hang đá và thấy Chúa Hài đồng vẫy tay gọi nó " Con có muốn vào đây và trở thành một sợi rơm trong máng cỏ để sưởi ấm Ta không?"....
Nó choàng tỉnh giấc sau một giấc ngủ đêm dài lạnh lẽo. Những tia nắng mai lung linh nhảy múa trên những cành lá truớc hiên nhà. Nó tự nhủ "hôm nay là 24. Giáng sinh đến thật rồi.!". Giấc mơ đêm qua đẹp quá! Và nó muốn biến giấc mơ thành sự thật. Nó vội ra khỏi giường và lục tìm trong tủ đồ lưu niệm cũ. Nào là giấy bóng, dây kim tuyến, các tượng bò lừa và mục đồng, mẹ Maria và Thánh Giuse. Nó nhìn vào tượng Chúa Hài Đồng đã bám bụi. Nhưng lạ quá! Nó thấy Ngài như đang mỉm cười. Lòng nó thấy ấm áp và hân hoan. Nó biết không có gì là muộn màng.Nó khẽ gọi " Chúa Hài Đồng ơi!..."
Viết trong tâm hồn

Hoa Xương Rồng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger