Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

THĂM NHÀ CHA KHA



NGÀY NẮNG TẮT KHÔNG QUÊN.

         Cuộc đời mỗi người ai cũng có những cuộc gặp gỡ, với những con người, với những kỉ niệm. Và đã gặp gỡ chắc chắn phải có ly tan. Đó là quy luật. Và trong gặp gỡ, cũng có những con người lướt qua đời ta một cách bình thường nhưng cũng có những con người đã lướt qua nhưng lại để lại một dấu ấn không bao giờ quên. Và đối với anh chị em chúng tôi, Cha Nguyên Kha đã để lại một dấu ấn thật đặc biệt.
         Lần cuối cùng chúng tôi được gặp Cha tại Việt Nam trước khi Cha lên đường sang Mỹ du học là một ngày đẹp trời (thứ năm ngày 25-7-2013), tôi cùng chị Thuận và một số em thiếu nhi lên xe buýt để vào nhà Cha ở trong Hàm Tân. Chúng tôi háo hức lắm! Chị Trung với chị Thảo đã đi xe máy vô trước rồi. Trên xe buýt mặc dù rất mệt vì phải đứng lâu nhưng chúng tôi vẫn cười nói, lòng thầm mong cho mau tới nhà Cha. Chúng tôi còn nói đùa với nhau không biết Cha sẽ đãi chúng tôi món gì đây.Hì hì. Cuối cùng xe buýt cũng dừng tới chỗ phải đến. Chúng tôi rẽ vào một đoạn đường nhựa, rồi men theo con đường ruộng nho nhỏ ngang qua cánh đồng rau muống xanh ngút ngàn, tới một căn nhà xây màu xanh da trời với một mảnh vườn khá là rộng rãi thoáng mát. Nhà Cha đây rồi! Cha đang ngồi trên ghế dựa gỗ, đưa mắt nhìn và cười với chúng tôi. Vẫn nụ cười ấy, thân thiện và đầy hài hước! Chúng tôi quên hết mệt nhọc, bắt đầu vây lấy Cha, cười nói rôm rã. Căn nhà như cũng rộn ràng thêm, cây lá ngoài vườn cũng vi vu như cười theo.
         Một lát sau, Chị Trung với chị Thảo đi chợ về, có cả chị Tuyết Mèo nữa. Nào là mực, ghẹ, măng cụt, sầu riêng…Chà chà toàn món ngon không đây! Mỗi người một tay, chúng tôi lăng xăng chia nhau ra chuẩn bị làm cơm. Cha thì cứ nhắm vào đôi dép chị Trung mà mang, vừa đi qua đi lại vừa chọc: “ Dép gì mà toàn là hột xoàn không à, chắc phải mua một đôi qua Mỹ mang quá!” Chúng tôi cười no luôn. Mà cũng thiệt khéo, Cha mang dép chị Trung vừa y luôn, rồi còn tự ngắm khen chân mình đẹp nhất nữa chứ! Hi Hi
       Và mọi thứ cũng xong. Dọn cơm lên một chiếc bàn tròn ngoài vườn, Cha con chúng tôi quây quần ăn uống với nhau, cười nói không ngớt. Một bữa cơm kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ nhưng đối với chúng tôi giây phút này, không còn khái niệm về thời gian nữa, chỉ còn lại không gian mát mẻ cùng với những niềm vui khó tả dâng lên trong lòng, thật ngọt ngào và đầy yêu thương!
        Sau bữa cơm, chúng tôi dành tất cả thời gian còn lại để ở bên Cha, cùng với Cha xem lại VCD ngày Cha chịu chức Linh mục, cùng nhau quây quần ở ngoài vườn dưới gốc cây đào tiên để ăn bánh, uống trà và nói chuyện phím. Thật yên bình biết bao! Không khí càng về sau càng trầm lắng xuống, vì ngày đã gần hết, bắt đầu để cho những cảm xúc tiếc nuối lẫn trong  cơn gió chiều ùa về. Chúng tôi cùng với Cha chụp vài tấm lưu niệm chung và bắt đầu chuẩn bị hành trang lên đường về nhà. Chúng tôi chào Cha, cố dồn nén cảm xúc! Cha cũng thương chúng tôi, giấu tình thương ấy sau đôi mắt hay cười nhưng sâu lắng. Cha tiễn chúng tôi ra tới tận ngõ, cùng chúng tôi chờ xe buýt với chúng tôi. Khoảng thời gian ngắn ấy chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện và cười nói thêm một trận nữa. Mặc dù trong lòng đứa nào cũng mong cho xe buýt khỏi tới để ở lại chơi tiếp với Cha.
         …
        Xe buýt từ từ lăn tới, chúng tôi chào Cha rối rít rồi lên xe. Xe vẫn vô tình nổ máy chạy. Tôi ngó ra sau ô kính, bóng Cha nhỏ dần. Phía xa chân trời, nắng đã tắt, chiều nhạt dần. Nhưng những kỉ niệm về Cha sẽ không bao giờ phai trong lòng chúng tôi, như ánh bình minh luôn rực sáng trong những góc tối của ký ức cuộc đời. Tôi tự nhủ “ Tạm biệt Cha, Cha Kha ơi!”
                                                                                                        

                                                                                  HOA XƯƠNG RỒNG                             

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger