Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

NGÀY CHÚA NHẬT BÌNH AN


Sáng chủ nhật, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Ánh nắng mai xuyên qua cửa sổ, tiếng chim hót rộn ràng báo hiệu một ngày mới tươi đẹp bắt đầu. Tôi thấy lòng phấn khởi lạ thường. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi đọc kinh.Và tôi đứng trước gương, chỉnh sửa quần áo cho gọn gàng, Tôi ngắm mình trong bộ đồng phục huynh trưởng. Tôi thấy mình tự hào và hân hoan. Logo “THIẾU NHI THÁNH THỂ VIỆT NAM” vẫn nằm ngay trên ngực áo bên trái – nơi trái tim ngự trị, nhắc nhở tôi về sứ mạng người huynh trưởng mà Chúa đã ban cho tôi.
Con đường từ nhà tôi đến nhà thờ không bao xa nhưng sao tôi thấy yêu nó vô cùng. Mỗi buổi sáng Chúa nhật, tôi đạp xe đi lễ mà trong lòng lúc nào cũng mong cho mau tới nhà thờ. Ngôi nhà thờ Chính Tòa thân yêu vẫn hiện diện rất ung dung nhưng lại đấy mời gọi. Tôi ngắm các em thiếu nhi đang vui đùa rất ư hồn nhiên trong bộ đồng phục thật đẹp với đủ các màu khăn. Chẳng giống với những lúc các em ranh mãnh canh me các anh chị huynh trưởng sơ ý là tranh thủ nói chuyện trong giờ lễ. Thậm chí lỡ có bị bắt quả tang vẫn rướng cổ lên chối leo lẻo. Tôi chợt cười một mình, cảm thấy các em cũng thật khó hiểu.
Thường thì mọi người mong đến ngày chủ nhật để ngủ nướng, để xả stress sau một tuần học tập và làm việc vất vả. Nhưng tôi mong đến ngày Chúa nhật không đơn thuần chỉ có thế, mà là lúc tôi và các bạn tôi hi sinh đến với Chúa trong sứ mạng người Huynh trưởng. Tôi thường gọi ngày Chúa nhật là “Ngày Phục Vụ”. Bởi vì từ sáng tới tối, có nhiều hoạt động phục vụ dành cho Huynh trưởng chúng tôi. Sáng: đi lễ Đoàn Thiếu Nhi, chiều: giữ xe, tối: học giáo lý và sinh hoạt. Từ trong thâm tâm tôi, tôi rất yêu quý ngày Chúa nhật- ngày tôi và các bạn tôi làm việc cho Chúa mà không một chút vướng bận.Tôi thấy đời mình bình an và đầy ý nghĩa.Và tôi đã từng ước ao phải chi ngày nào trong cuộc sống của tôi cũng đều là “Ngày Chúa nhật bình an”.
Nhưng cuộc sống không phải được như mình muốn.
Bây giờ, tôi vẫn dậy sớm vào ngày Chúa nhật nhưng không phải để đi lễ mà là đi làm.Tôi thấy rất khó chịu. Mỗi lần đạp xe đi ngang qua nhà thờ đến chỗ làm, mắt tôi hướng vào trong, vẫn nhà thờ thân yêu của tôi, vẫn các em thiêú nhi dễ thương của tôi, vẫn những người bạn của tôi đang khoác trên mình chiếc khăn đỏ thắm. Tôi thấy nhớ, thấy ao ước và một chút tan nát trong lòng. Tự dưng tôi không muốn đến ngày Chúa Nhật một chút nào…Tôi thấy đời mình như đang bị mất mát. Tôi như đang sống trong sự dằn vặt mà chỉ có tôi dằn vặt chính tôi.
Nhưng từ từ, tôi cũng bình tâm lại mà suy nghĩ. Những đau buồn trong tôi cũng nguôi ngoai dần. Tôi biết Chúa vẫn thông cảm cho tôi. Tôi đã lớn, phải đi làm, phải phụ ba mẹ lo cơm áo gạo tiền. Chúa chỉ muốn tấm lòng tôi mỗi khi tôi đến với Người dù chỉ là dăm ba phút cầu nguyện sau một ngày đi làm mệt nhọc.Tôi muốn đến với Người bằng nghững thời gian nhỏ nhoi mà tôi có được như bà góa trong tin mừng Mc 12,43 “Thầy nói thật với các con, trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà góa nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết”
Nghĩ đến đây, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng và bình an hơn. Tôi có cảm giác Chúa đang mỉm cười với tôi. Mãi mãi, ngày Chúa nhật vẫn là “Ngày Chúa nhật bình an “ của tôi, nếu trong lòng tôi thực sự có Người.
Và các bạn của tôi ơi, hãy yêu quý ngày Chúa Nhật và mọi ngày trong đời sống mỗi người, hãy sống hết mình cho Chúa và nâng niu những giây phút mà Chúa ban cho tôi và các bạn hơi thở và còn hiện diện trên quả đất này, hãy đến với Chúa bất kể giây phút nào vì Người luôn chào đón và rộng mở đón chúng ta vào lòng. Tôi và các bạn hãy cùng nhau phấn đấu, dù mỗi người mổi cảnh, mỗi người ai cũng có khó khăn riêng và con đường riêng để đến với Chúa nhưng mục đích cũng chỉ có một đó là Chúa và trong Chúa, tôi và các bạn đều là một.
Hãy cố lên, cố lên và cố lên nhé các bạn thân yêu của tôi. !


Hoa Xương Rồng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

hay

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger