Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010


PHO TƯỢNG ( ti gôn )
Nhìn từ trên xuống dưới nó chỉ là một pho tượng bình thường, đứng trơ trơ chẳng nhúc nhích, ko nói được như một con người. Nó chẳng phải từ dưới đất chui lên hay, cũng chẳng phải từ trên trời rơi xuống mà nó được tạc bởi tay con người. Từ đầu tóc, mặt, mũi, tay chân..vv. Nhìn kĩ từ trán xuống chân mày, rồi đến mí mắt và đến mi mắt tôi dừng lại ở đôi mắt. Đôi mắt sâu thẳm, chất chưa nhiều nỗi niềm có vẻ hơi buồn một chút nhưng nhìn môi lúc nào cũng như đang mỉm cười. Tuy nhìn đôi môi như đang mỉm cười kia thật hay nhưng tôi không muốn dừng ở đó. Tôi lại trở về đôi mắt, tôi nhìn rất lâu, ko hiểu sao nhìn vào đôi mắt đó tôi cảm thấy nó như muốn nói lên điều gì đó, nó long lanh, long lanh như muốn nhỏ lệ nhưng lệ chỉ lưng tròng, nước mắt như muốn chảy ngược vào trong. Mắt tôi cư muốn nhìn, nhìn vào đôi mắt đó không muốn rời đi chỗ khác. Không biết người tạc pho tượng là ai, ko biết mọi người nghĩ thế nào về Người này, riêng tôi xin tặng cho đôi bàn tay của Người này hai chữ “Tuyệt Vời”. Tuy chỉ là một pho tượng như bao pho tượng khác thôi nhưng dường như nó có linh hồn. Nó làm cho tôi có cảm giác như Nó đang nhìn mình, nhìn mình mỉm cười và cũng cần mình để chia sẻ tâm sự. Đôi mắt của pho tượng làm tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi đã đặt ra rất nhiều câu hỏi: phải chăng pho tượng mà tôi cảm thấy có linh hồn kia đang thiếu hơi ấm, phải chăng Nó nhìn mọi Người chư không phải riêng tôi và phải chăng nó cần sự giúp đỡ…vvrất nhiều. Và tôi chợt hiểu rằng đôi mắt này khôngchỉ cần riêng tôi để chia sẻ mà nó cần rất nhiều, rất nhiều người chung tay góp sức. Không phải góp bằng tiền cho có lệ, cũng không phải bằng việc gì đó lớn lao để mọi người chú ý đến mình. Cái mà Nó cần là những lời cầu nguyện của mọi người, Nó cần lắm những trái tim biết yêu thương, Nó cân rất nhiêu sự chia sẻ cho những người không may. Suy nghĩ này không phải là của một pho tượng đứng trơ trơ, vô tri, vô giác, pho tượng mà tôi đang nói đến đây là Pho Tượng KiTô Vua. Thông qua đôi mắt muốn nhắn nhủ mọi người, bằng hình thúc này hay bằng hình thức khác khuyên mọi người cùng hiệp thông Cầu Nguyện, hãy năng lần hạt, hãy cứu lấy những tâm hồn đang lâm lạc bằng những lời kinh, phó dâng hết tâm hồn lên cho Ngài. Và qua đôi mắt Chúa Cha muốn nói với mọi người là Hãy Yêu Thương Nhau.

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

TÌNH YÊU

Tôi thường tự hỏi rằng :"Nếu Thiên Chúa yêu thương con người muốn con người vào hưởng niềm vui thiên đàng .Tại sao Thiên Chúa lại không tạo dựng con người giống như các vị thánh đi như vậy chẳng phải là tốt hơn sao".
tôi cũng không phải khổ ở đời này và Chúa cũng không phải chết một cách nhục nhã để cứu chuộc con người.
Nhưng cho đến hôm nay tôi mới thật sự hiểu rằng ,chỉ khi tôi hoàn toàn gục ngã ,tôi đã phản bội Chúa bao lần Chúa đã không bỏ rơi tôi .Như một người cha nhân hiền nâng con mình dạy khi nó gục ngã ,lúc đó tôi mới cảm nhận một tình yêu thật sự .Một cảm xúc dâng trào trong trái tim .Tôi gần như bật khóc khi cảm nhận được một tình yêu vô bờ bến .
tôi nghiệm ra rằng chân lí "không gì quí hơn tình yêu của người thí mạng sống vì bạn hữu mình".
Chỉ khi bạn gục ngã ,đau đớn có bàn tay vô hình của Chúa qua lời kêu xin của bạn nâng bạn lên từ đau khổ bạn mới cảm nhận được tình yêu của một vị Thiên Chúa cao cả đối với một con người nhỏ bé chỉ là những hạt bụi.Chúa muốn bạn thấy được tình yêu của Ngài giống như tôi.
Angel baby

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2010

THÔNG ĐIỆP MÙA XUÂN


Nắng rất vàng, một màu vàng ngọt như mật. Bầu trời trong xanh vời vợi. Từng cơn gió nhẹ lùa miên man len vào kẽ lá, vờn theo một suối tóc đen huyền giữa phố làm ngây ngất lòng ai. Trong làn gió, thoang thoảng đâu đây một mùi hương rất quen thuộc. Mùi hương nồng nàn, êm ả của mùa xuân. Xuân duyên dáng đang ngự đến chan hòa khắp mọi nơi.
Mùa xuân luôn gắn liền với tình yêu và hạnh phúc. Xuân đến mang theo niềm vui cho thiên nhiên và con người. Nụ cười ai cũng như rạng rỡ,vui tươi hơn khi chào nhau trong những ngày xuân về.
Một buổi sớm đạp xe trên đường, lòng tôi thấy thanh thản kì lạ. Ánh mắt tôi chợt dừng lại ở một hình ảnh rất quen thuộc. Một chiếc xe gỗ chở đầy cây cảnh và hoa đang thấp thoáng giữa dòng xe cộ đan xen nhau. Từng chồi lá xanh xanh, từng nụ hoa chúm chím rực rỡ sắc màu đang đung đưa theo gió. Ánh nắng bình minh làm cho lá và hoa thêm xinh tươi. Hoa như đang cười với nắng. Giữa phố phường nhộn nhịp, chiếc xe gỗ chở những bông hoa xinh tươi ấy là một nét chấm phá kì diệu và yên bình trong tác phẩm của cuộc sống. Và người bán hoa dạo, dù bán với mục đích kiếm sống hay vì sở thích thì ông vẫn như một nghệ sĩ giữa đời thường, tôi vẫn thấy nét rạng rỡ vui tươi trên gương mặt già nua của ông. Lòng tôi cũng chợt thấy vui lây.
Dọc các dãy phố, trước hiên nhà, những mâm củ cải, những rổ củ kiệu… đã được bầy ra để phơi cho kịp nắng. Đâu đó rộn vang tiếng cười đùa của những gia đình đang quét dọn, lau chùi, sơn phết nhà cửa chuẩn bị đón Tết.
Phố phường tấp nập thêm. Mọi hoạt động buôn bán sinh hoạt cũng rộn ràng hơn. Ai nấy đều hối hả.
Một chiếc xe hoa băng ngang qua mang theo một tình yêu đã kết trái.Cô dâu chú rể cười tươi và sung sướng với hạnh phúc lứa đôi…
Tết đang đến thật gần.

Nhưng vào một buổi chiều, tôi lang thang trong khuôn viên thánh đường. Không khí đón Tết bên ngoài rộn ràng bao nhiêu thì tại đây, trong nhà Chúa, không khí lại tĩnh lặng, âm thầm bấy nhiêu.Vẫn những khuôn mặt quen thuộc mà tôi vẫn gặp trong giờ lễ thường ngày.Bình thường lễ đã vắng, nhưng những ngày cận Tết, lễ còn vắng vẻ hơn. Ai cũng bận rộn việc nhà cửa, cơ quan, buôn bán lo cho Tết.
Nhưng trong không gian lặng lẽ đó, cái tôi lưu tâm và cảm nhận được đó là tâm tình sám hối và cảm tạ. Cuối năm rồi, tâm hồn ai cũng dễ lắng đọng, dể bình tâm mà nhớ lại những lỗi lầm và thiếu sót với Chúa và anh em, tạ ơn Chúa với những ơn lành Chúa đã ban trong suốt năm qua. Sám hối để Chúa đổi mới tâm hồn mỗi người thành một mùa xuân mới sau những ngày đông u ám, mù mịt.
Chúa là mùa xuân vĩnh hằng và là mùa xuân mang lại hạnh phúc thật cho con người. Mùa xuân ấy đã đến, đã sống và ở lại giữa con người. Mùa xuân đất trời sẽ qua đi nhưng mùa xuân của Người luôn tồn tại vĩnh viễn.Mùa xuân đất trời có đẹp bao nhiêu cũng không thể sánh bằng mùa xuân của Người. Chính vì thế dù Tết đang đến, dù xuân đang vui, tôi đến nhà thờ mà vẫn thấy không khí tĩnh lặng. Nhưng chính trong sự tĩnh lặng đó lại mang một sức sống mãnh liệt của những tâm hồn khao khát hạnh phúc và mùa xuân nơi Đức Giêsu Kitô. Thập giá là mùa xuân. Chính cái chết và sự sống lạ của Người đã chứng minh điều đó.

“ Lạy Chúa, một mùa xuân mới nữa lại đến. Xin Chúa cho chúng con ý thức được Chúa mới chính là mùa xuân mà chúng con cần phải chào đón vào trong tâm hồn mình. Xin cho chúng con biết rằng Chúa ban cho nhân loại mùa xuân thiên nhiên là để chúng con nhớ đến mùa xuân của Chúa, để chúng con cũng biết làm mới tâm hồn mình để luôn đón Chúa xuân ngự đến. Và xin cho chúng con biết quý mùa xuân của tâm hồn mình hơn là mùa xuân của cám dỗ,xa hoa,bạc tiền, ăn chơi, chè chén say sưa và nhiều hưởng thụ khác. Xin ban cho chúng con một mùa xuân của yêu thương, hợp nhất và an bình trong vòng tay bao la của Chúa, Amen”.

Hoa Xương Rồng

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

NGÀY CHÚA NHẬT BÌNH AN


Sáng chủ nhật, tôi thức dậy sớm hơn mọi ngày. Ánh nắng mai xuyên qua cửa sổ, tiếng chim hót rộn ràng báo hiệu một ngày mới tươi đẹp bắt đầu. Tôi thấy lòng phấn khởi lạ thường. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, tôi đọc kinh.Và tôi đứng trước gương, chỉnh sửa quần áo cho gọn gàng, Tôi ngắm mình trong bộ đồng phục huynh trưởng. Tôi thấy mình tự hào và hân hoan. Logo “THIẾU NHI THÁNH THỂ VIỆT NAM” vẫn nằm ngay trên ngực áo bên trái – nơi trái tim ngự trị, nhắc nhở tôi về sứ mạng người huynh trưởng mà Chúa đã ban cho tôi.
Con đường từ nhà tôi đến nhà thờ không bao xa nhưng sao tôi thấy yêu nó vô cùng. Mỗi buổi sáng Chúa nhật, tôi đạp xe đi lễ mà trong lòng lúc nào cũng mong cho mau tới nhà thờ. Ngôi nhà thờ Chính Tòa thân yêu vẫn hiện diện rất ung dung nhưng lại đấy mời gọi. Tôi ngắm các em thiếu nhi đang vui đùa rất ư hồn nhiên trong bộ đồng phục thật đẹp với đủ các màu khăn. Chẳng giống với những lúc các em ranh mãnh canh me các anh chị huynh trưởng sơ ý là tranh thủ nói chuyện trong giờ lễ. Thậm chí lỡ có bị bắt quả tang vẫn rướng cổ lên chối leo lẻo. Tôi chợt cười một mình, cảm thấy các em cũng thật khó hiểu.
Thường thì mọi người mong đến ngày chủ nhật để ngủ nướng, để xả stress sau một tuần học tập và làm việc vất vả. Nhưng tôi mong đến ngày Chúa nhật không đơn thuần chỉ có thế, mà là lúc tôi và các bạn tôi hi sinh đến với Chúa trong sứ mạng người Huynh trưởng. Tôi thường gọi ngày Chúa nhật là “Ngày Phục Vụ”. Bởi vì từ sáng tới tối, có nhiều hoạt động phục vụ dành cho Huynh trưởng chúng tôi. Sáng: đi lễ Đoàn Thiếu Nhi, chiều: giữ xe, tối: học giáo lý và sinh hoạt. Từ trong thâm tâm tôi, tôi rất yêu quý ngày Chúa nhật- ngày tôi và các bạn tôi làm việc cho Chúa mà không một chút vướng bận.Tôi thấy đời mình bình an và đầy ý nghĩa.Và tôi đã từng ước ao phải chi ngày nào trong cuộc sống của tôi cũng đều là “Ngày Chúa nhật bình an”.
Nhưng cuộc sống không phải được như mình muốn.
Bây giờ, tôi vẫn dậy sớm vào ngày Chúa nhật nhưng không phải để đi lễ mà là đi làm.Tôi thấy rất khó chịu. Mỗi lần đạp xe đi ngang qua nhà thờ đến chỗ làm, mắt tôi hướng vào trong, vẫn nhà thờ thân yêu của tôi, vẫn các em thiêú nhi dễ thương của tôi, vẫn những người bạn của tôi đang khoác trên mình chiếc khăn đỏ thắm. Tôi thấy nhớ, thấy ao ước và một chút tan nát trong lòng. Tự dưng tôi không muốn đến ngày Chúa Nhật một chút nào…Tôi thấy đời mình như đang bị mất mát. Tôi như đang sống trong sự dằn vặt mà chỉ có tôi dằn vặt chính tôi.
Nhưng từ từ, tôi cũng bình tâm lại mà suy nghĩ. Những đau buồn trong tôi cũng nguôi ngoai dần. Tôi biết Chúa vẫn thông cảm cho tôi. Tôi đã lớn, phải đi làm, phải phụ ba mẹ lo cơm áo gạo tiền. Chúa chỉ muốn tấm lòng tôi mỗi khi tôi đến với Người dù chỉ là dăm ba phút cầu nguyện sau một ngày đi làm mệt nhọc.Tôi muốn đến với Người bằng nghững thời gian nhỏ nhoi mà tôi có được như bà góa trong tin mừng Mc 12,43 “Thầy nói thật với các con, trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà góa nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết”
Nghĩ đến đây, tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng và bình an hơn. Tôi có cảm giác Chúa đang mỉm cười với tôi. Mãi mãi, ngày Chúa nhật vẫn là “Ngày Chúa nhật bình an “ của tôi, nếu trong lòng tôi thực sự có Người.
Và các bạn của tôi ơi, hãy yêu quý ngày Chúa Nhật và mọi ngày trong đời sống mỗi người, hãy sống hết mình cho Chúa và nâng niu những giây phút mà Chúa ban cho tôi và các bạn hơi thở và còn hiện diện trên quả đất này, hãy đến với Chúa bất kể giây phút nào vì Người luôn chào đón và rộng mở đón chúng ta vào lòng. Tôi và các bạn hãy cùng nhau phấn đấu, dù mỗi người mổi cảnh, mỗi người ai cũng có khó khăn riêng và con đường riêng để đến với Chúa nhưng mục đích cũng chỉ có một đó là Chúa và trong Chúa, tôi và các bạn đều là một.
Hãy cố lên, cố lên và cố lên nhé các bạn thân yêu của tôi. !


Hoa Xương Rồng
Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger