Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

Nỗi buồn của người không may (Ti Gôn)



Ngày 13/6, Tôi cùng đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể nhà thờ Chính Toà đi Hành Hương tại trung tâm Hành Hương Đức Mẹ Tapao, ngoài đoàn Thiếu Nhi nhà thờ chúng Tôi, còn có rất nhiều đại diện Thiếu Nhi của toàn thể Giáo Phận tập trung tại Thánh Địa Tapao.
Mở đầu là nghi thức chào cờ, tiếp đến là Thánh Lễ, trưa khoảng 11giờ là bắt đầu ăn cơm, sau bữa cơm trưa thì chúng tôi tập trung đi lên Thánh Tuợng Mẹ Tapao. Trời lúc này rất nóng, người đi lên đi xuống thì chen chúc nhau, thậm chí còn bị ắp tắt giao thông nữa. Nhìn khuôn mặt của các em Thiếu Nhi và các Huynh Trưỏng lúc này thì giống như là vừa uống mấy lít rượu, mặt ai cũng đỏ như đang say, ở đó còn có cả Cha Phó gx.Chính Toà nữa khuôn mặt Cha lúc này không đỏ mà là đen luôn. Thời tiết oi bức nên không ai chịu nổi, đã có một số Thiếu Nhi xỉu ngay trên Thánh tượng Mẹ vì quá ngộp, trong đó có một Huynh Trưỏng cũng xỉu mà bị nặng hơn mấy em Thiếu Nhi. Tôi cùng một số anh chị trong Huynh Trưởng đưa cô bạn đó xuống, cũng may mà dưới chân núi có một trạm y tế, chúng tôi đưa cô bạn có vào trạm y tế để nghỉ mệt, sau đó các chị lúc nảy cùng đi xuống trở về Khán Đài để tập trung, còn Tôi ở lại chăm sóc cô bạn đó. ở trạm y tế Tôi gặp được một Xơ và nói chuyện với Xơ.
Tôi nói với Xơ ở trung tâm này có rất nhiều người ăn xin, nhưng trong số họ có người thật và cũng có người giả vờ, Xơ kể cho Tôi nghe nhưng câu chuyện mà Xơ tìm hiểu được về họ. trong số họ có người làm cho ống quần của mình rộng ra rồi co chân vào nằm trên những bậc thang, có người không làm gì chỉ ngồi một chổ, có người thì cho con mình nằm trên một miếng ván gỗ đắp đầy vải rách, đen thui. Trong số họ không ai muốn đi xin, chỉ vì họ đã già bị con cái bỏ rơi, có người có con cái nhưng con cải của ho có gia đình và cũng khó khăn nên không thể nuôi nổi mẹ mình, có người vợ chồng ly dị bỏ lai mấy đứa con cho bà nuôi, mà bà thì già rồi không đi làm được nũa nên phải đi xin. Tuy họ là người có đủ tay chân và còn khoẻ nhưng họ là người già, mà đã già thì đi xin việc đâu có ai cho làm nên không còn cách nào khác họ phải đi xin. Thông thường mọi người hay nghĩ rằng, ăn xin mà một hay hai người thì còn có thể cho, chứ ăn xin mà ngồi từ chân núi lên đến đỉnh núi Đức Mẹ thì chắc chắn là có người giả vờ, đâu ai biết rằng đằng sau cái vóc dáng ăn xin đó là biết bao câu chuyện buồn. Mặc dù họ đủ chân tay, không què, không mù nhưng họ có những hoàn cảnh riêng. Tôi nghĩ, nếu mình cho họ đó là mình đã làm một việc tốt, cho dù họ có dối gạt mình đi chăn nữa thì đó cũng không phải là điều họ muốn, vì nếu họ không làm cho mình trở nên xấu xí, bệnh tật thì chẳng ai cho họ tiền cả. Giờ Tôi mới hiểu không phải họ muốn đội lốt xấu xí, bệnh tật để lừa gạt mọi người mà là vì cuộc sống, vì nuôi cháu, vì bị bỏ rơi hay là quá khó khăn nên họ mới làm vậy. Xơ còn kể cho Tôi nghe về một người phụ nữ. Người phụ nữ này có lần mặt đồ như một người đang mang thai đến gặp Xơ, Xơ nói Chị ấy đang mang thai mà còn đi đâu, nhưng thật ra cái to to kia không phải là đang mang thai mà là một cái áo mưa, rồi có lần Chị ấy ăn mặc giống y như một Nữ Tu đến gặp Xơ, Xơ cũng hỏi Chị ấy có phải là Nữ Tu hay không, Chị ấy trả lời "em không phải là Nữ Tu nhưng em muốn người ta nhìn Em giống một Nữ Tu", rồi lần thứ 3 Chị đến gặp Xơ trên người mặt một bộ đồ màu đỏ. Chị ấy bảo là Cha muốn Chị ấy mặc như thế, Xơ cứ tưởng là Cha Xứ bảo Chị mặc như vậy, nhưng không, người Chị ấy muốn nói đến là Cha trên trời, mọi người ai cũng cho Chị ấy là bị bệnh tâm thần, vì khi chị ấy lần hạt trên tượng Đức Mẹ thì chị ấy giật rất dữ dội, sùi cả bọt mép, vật lộn với chính mình giống như là bị Quỷ nhập. Nhưng chị ấy bảo "Em phải đền tội, vì tội lỗi nhân loại, Mẹ muốn Em làm thế". Có người bảo chị ấy được khắc 5 dấu Thánh nên Chị ấy phải chịu đau khổ.
Mỗi người điều có một nỗi buồn riêng nếu Ta không tìm hiểu thì sẽ không bao giờ biết được. chính Tôi có lần còn cảm thấy Mình là một người không may, nhưng thật ra còn có rất nhiều ngưòi không may hơn Tôi. Nhìn thấy họ Tôi mới biết mình là một người Hạnh Phúc, Hạnh Phúc vì được Chúa ban cho môt thân thể toàn vẹn, khoẻ mạnh, còn họ thì lại khác. Trong số họ có những người mù không nhìn thấy được cái đẹp ở cạnh bên, như thiên nhiên, như đồng lúa và Đức Mẹ Tapao nữa, người mù đó chỉ ngồi một chỗ chờ những người khách hành hưong tốt bụng, đi ngang cho họ ít tiền để sống qua ngày, nhưng thật sự thì họ không mù, họ vẫn có ánh sáng, vẫn nhìn thấy được, nhưng họ phải nhắm đôi mắt nhìn sự vật, nhìn thiên nhiên, nhìn con cháu lại để mà lo cho cuộc sống và mỗi ngày của họ cứ thế trôi qua. Nỗi niềm của họ được giấu kín trong lòng chỉ mong Thiên Chúa thứ tha đừng trách tội.
Ti Gôn(14/06/2009)

Cảm nhận về chuyến hành hương Đức Mẹ TàPao 13/06/2009


 

Trứớc lúc lên đường:

Để chuẩn bị cho chuyến hành hưong này, tôi cùng các bạn huynh trưởng và các em thiếu nhi đã có 3 ngày tĩnh tâm hết sức sốt sắng , chu đáo và đầy ý nghĩa.Tôi đã cảm nhận được sự sốt sắng và háo hức của các em,và tôi đã tin và khẳng định rằng các em thiếu nhi trong giáo xứ đã được trang bị đầy đủ tinh thần cũng như lòng yêu mến Chúa và Mẹ để lên đường.

Đã đến giờ xuất phát:

Đúng 4 giờ sáng, xe xuất phát .Sau bao ngày mong đợi giờ đây cũng đã đựơc toại nguyện.Mặc dù dậy sớm và còn rất buồn ngủ nhưng sao nhìn không khí rộn ràng trứoc khi lên đường đặc biệt là sự háo hức của các em,trong lòng tôi có một cảm giác vui mừng hân hoan khó tả.Và trong đầu tôi đã hiện ra cảnh tượng khi lên Tà pao chắc chắn sẽ rất vui và đầy thánh thiện.

Đã đến Tà Pao:

"Đoàn chúng con nay về bên Mẹ, giữa núi rừng bao la hùng vĩ"

Vâng, hàng ngàn em thiếu nhi từ các giáo xứ cùng bao nhiêu khách hành hưong đều đã tập trung về.Tôi có cảm giác hẳn Mẹ từ trên núi đã nhìn thấy đoàn con của Mẹ và tôi nghĩ Mẹ đang cưòi với các em thiếu nhi và chúng tôi.

Khi đưa mắt đảo quanh nhìn các em thiếu nhi của xứ tôi và xứ bạn ,dù thôn quê hay thành thị, tôi thấy các em thật đáng yêu làm sao,đặc biệt là thiếu nhi của giáo xứ tôi.Các em thật khác xa so với lúc còn ở xứ, đáng yêu bởi vì bên cạnh một chút ngỗ nghịch như mọi ngày nhưng sao nhìn các em thánh thiện biết bao và tôi có thể cảm nhận được tình yêu của Chúa và ơn lành của Mẹ Tà Pao đang cư ngụ dồi dào trong các em và tất cả mọi người.Trong lòng tôi dấy lên một niềm tin mãnh liệt ,tôi tin vào sức mạnh phong trào Thiếu nhi Thánh thể của giáo xứ tôi và tòan giáo phận cũng như thế giới.Tôi tin chuyến hành hương này là một hống ân bao la của Chúa để các em thiếu nhi trưỡng thành hơn trong Đức tin ,để các em mãi là những mầm non tưong lai của Giáo hội.

Tôi nhìn thấy có một số em thiêu nhi ở xứ tôi cũng như xứ bạn có nét mặt không tương xứng với tuổi đời các em.Chắc có lẽ do hoàn cảnh các em phải lăn lộn với đời sớm và gưong mặt các em hằn lên nét lam lũ già dặn.Nhưng khi nhìn sâu vào ánh mắt các em, nhìn nụ cưòi cùa các em ,các em vẫn còn ngây thơ lắm, thánh thiện lắm.Và trong lòng tôi rộn lên một nỗi niềm xúc động khó tả .

Khi đang đứng cầu nguyện trứoc thánh tưọng Mẹ Tà Pao,thì bất chợt tôi gặp một ánh mắt non nớt của một em,em đang cầu nguyện rất tha thiết trong khi biết bao bạn đang chạy giỡn.Em đó tôi không biết tên nhưng đó là thiêu nhi của xứ tôi.Tôi nhìn em và em cũng bẽn lẽn nhìn lại tôi.Và đó chính là hình a3nh làm tôi thật xúc động.

Mặc dù nắng chang chang và đưòng núi cũng rất khó khăn,mặc dù sự chen chúc và ồn ào vì quá đông nhưng tôi vẫn cảm thấy được sự thánh thiên và ân sủng,vẫn cảm thấy đựoc tinh thần hi sinh và hợp nhất.

Buổi hành hưong đã kết thúc tốt đẹp trong tình yêu của Chúa,thời tiết thuân lợi,trời trong xanh như màu áo của Mẹ ,mọi sự đều tốt đẹp.Toi không biết làm gì hơn là tạ ơn Chúa và Mẹ Tà pao.Tôi và các bạn hãy cầu nguyện cho phong trào TNTT,xin Chúa gìn giữ các em để tâm hồn các em không bị hoen ố trứoc những cạm bẫy của cuộc đời ,để các em sống chứng nhân cho Chúa Kitô.Amen

Cẩm Nhung

Hình ảnh ngày thiếu nhi hành hương Đức Mẹ Tàpao

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

Ước mơ của nội (Tiểu Thư)

ƯỚC MƠ CỦA NỘI

Nhà Tôi và nhà Nội xác vách với nhau. Một biểu chiều gió nhè nhẹ, Tôi nhìn qua cái hàng rào ngăn cách giữa nhà Tôi và nhà Nội. Nội chỉ ngồi một mình, tay cầm lá trầu và vôi bỏ vào miệng, nhai rất ngon lành, vừa nhai Nội vừa nhìn giàn mướp từng trái đang treo lủng lẳn, bên dưới là vườn nha đam mà ngày nào Nội cũng tưới nước bón phân. Tôi rất thích cái vườn nhỏ đó của Nội, ngồi ngắm nó cảm thấy thoải mái lắm.hj`. Tôi bật một cái leo qua nhà Nội, chưa kịp ngồi xuống Tôi đã hỏi, “Nội ơi! Khi nào Nội về Quê “, Nội từ từ trả lời “ Nội cũng không biết nữa, nhưng Nội ước mong một được về Quê một lần thì dù có chết Nội cũng không hối hận “ . Nội nói xong thì cả Tôi và Nội đều im lặng, hình như khoé mắt của Nội những giọt nước đang lưng tròng. Tôi nhớ Nội đã từng kể cho Tôi nghe, Quê của Nội ở Thái Bình ở tận ngoài Bắc, Nội vô Nam từ lúc còn rất nhỏ, Quê của Nội hồi đó là một vùng đất rất nghèo, chỉ toàn ruộng lúa, rồi vì cuộc sống mà Nội phải vào Nam. Anh, Chị, Em thì mỗi người một phương, lâu lâu mới có dịp thăm nhau một lần. Hiện tại thì Nội chỉ sống một Mình, các Con của Nội ai cũng có gia đình riêng, họ phải lo cho cuộc sống và gia đình của họ. Cũng may là nhà Tôi ở cạnh nhà Nội nên cũng có thể chạy qua, chạy lại nói chuyện với Nội, mà cũng không được nhiều. Tuy không có Con, Cháu ở bên cạnh nhưng bù lại, mấy Ông, Bà cụ hàng xóm ngày nào cũng đến chơi với Nội, nói chuyện với Nội, kể về chuyện hồi xa xưa và cả Quê hương của nhau nữa. Nhưng bản thân Tôi vẫn thấy rõ một điều, điều Nội muốn không phải là nhiều bạn bè, nói chung co bạn bè cũng tốt nhưng điều mà Nội cần là Con, là Cháu vây quần bên Nội, ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình. Có lần Tôi nhìn thấy Nội khóc một mình, chỉ có mình Nội thôi, trong lòng Tôi cứ cảm thấy nó nao nao làm sao ah. Vì Ngoại của Tôi Con, Cháu thì đầy nhà, ngày nào cũng có tiếng la hét, cười đùa, đôi khi còn có tiếng khóc của em bé nữa. Bù lại thì Nội chẳng có một ai, có chăng là một hai tháng thì có người ghé thăm Nội có như vậy thôi, còn ngoài Ông Bà cụ hàng xóm thì chỉ có giàn mướp và vườn nha đam làm bạn với Nội. Người Già mà sống một mình, không Con, không Cháu thì chắc là cô đơn lắm và cũng không có sự ấm áp của một gia đình. Quê Hương nơi Nội sống thì lại khác có rất nhiều quy tắt, nào là trươc khi vào bữa ăn thì phải chờ người Lớn nhất trong nhà gắp trước mỗi món trong mỗi đĩa, nếu đĩa nào mà người Lớn đó chưa gắp thì không ai được ăn thức ăn trong cái đĩa đó, nhà mà có mâm cao cỗ đầy thì mới dám mời khách, còn nữa, nếu là khách từ phương xa đến thì phải đến mỗi nhà trong dòng họ để Chào nếu không thì nhất định họ sẽ giận…vv.chòy chòy! Nghe nói mà sao thấy chóng mặt quá, ở ngoài đó quy tắt ở đâu mà lắm thế, nhưng dù sao đó cũng là nơi “Chôn rau cắt rốn “ của Nội, nơi đượm tình thương tuổi thơ của Nội và cũng là nơi mà hơn 60 năm Nội vẫn ước ao đươc về một lần trước khi rời khỏi cuộc đời này.
Ước mơ của Nội chỉ đơn giản là muốn được về Quê Hương, mà sao tôi cứ thấy nó khó khăn quá, vì mỗi lần có dịp về thì Nội lại bệnh, mà lúc khoẻ có muốn về thì cũng không được, Nội rời Quê từ lúc nhỏ giờ thì đã già nên Nội cũng không còn nhớ đường nữa, Nội còn muốn về chung với Anh, Chị, Em của Mình, nhưng thời gian không chờ đợi ai, các Anh, Chị, Em của Nội lần lượt rời khỏi cuộc sống này. Ngày nào Tôi cũng thấy Nội đọc kinh cầu nguyện, Tôi ước gì Chúa cho Nội một cánh cửa thần kì giống như cánh cửa của Đôrêmon vậy đó, thế là Nội được về Quê rồi, nhưng ước chỉ là ước thôi, chứ làm sao mà……
Mà dù sao Tôi cũng mong ước mơ của Nội nhanh trở thành sự thật. Ước mơ được bước trên con đường mà thuở bé đã bước ra đi, và được trở về hơn 60 năm xa cách. Cầu xin Chúa ban cho Nội sức khoẻ để ước mơ của Nội trở đạt thành, và nếu đến được ngày đó thì nhất định Tôi sẽ cùng Nội bước trên con đường đó. Con đường mơ ước của Nội
Tiểu Thư
(8/06/2009)

Chuẩn bị cho ngày Hành Hương Đức Mẹ Tàpao

Để chuẩn bị cho ngày hành hương Đức Mẹ Tàpao, hơn 200 em thiếu nhi cùng các anh chị huynh trưởng đã tham dự giờ chầu Thánh Thể khai mạc tuần tam nhật tĩnh tâm cho ngày Hành Hương Đức Mẹ Tàpao sắp tới.

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

Danh sách Thiếu Nhi hành hương Đức Mẹ Tàpao, 13/6/09


CG vừa là con, vừa là Chúa của Đa-vít

Thứ Sáu tuần 9 mùa Thường niên - B
Mc 12, 35-37


Đề tài 1 : Chúa rao giảng trong đền thờ



1. Hãy trung thành với nhiệm vụ rao giảng như CG.
2. Hãy rao giảng giữa thế gian và trong GH, bằng mọi cách, mọi phượng tiện vì rao giảng là nhiệm vụ
Bài học : Hãy can đảm rao giảng CG.


Đề tài 2 : Thân thế của CG


1. CG là con vua Đa-Vít nhưng lại là Chúa của Đa-Vít :
- Xét về bản tính con người, CG thuộc dòng dõi vua Đa-Vít, vị vua sáng giá và được người Do Thái kính trọng.
- Xét về bản tính Thiên Chúa thì Ngài là Chúa của vua Đa-Vít.
2. Cái nhìn của loài người về CG :
- Với thế giới : Ngày nay, người ta coi trọng cầu thủ đá banh, diễn viên, người mẫu.
- Với mỗi người, CG là ai ? Hãy tự trả lời.
Bài học : Hãy nhìn nhận CG là TC.


Đề tài 3 : Chính vua Đavít gọi Đấng Kitô là Chúa Thượng thì làm sao Người lạ là con vua ấy được ?


- Khi đặt câu hỏi, CG xác nhận Ngài là vua.
- Ngài không là vua theo lối cha truyền con nối. Ngài cũng không là vua theo nghĩa chính trị. Ngài là vua tình thương, là đấng cứu chuộc loài người.
- Ngài là vua phục vụ đến cùng
- Chính trên thánh giá, Ngài đăng quang như một vị vua.
Bài học : Ta là Kitô hữu, là người con của CG, ta phải đi con đường phục vụ và hy sinh đến cùng như CG.

Lm. Phêrô Mai Tính SB59

Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger