Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Bà cụ bắt tép nuôi con

Một người mẹ 80 tuổi vẫn ngày ngày mò mẫm ngoài đồng để nuôi chồng mù và con liệt, một bà mẹ tuổi 83 vẫn lận đận lo cho bốn đứa con mù, một người cha già yếu ngày ngày đi bốc vác để nuôi con…..... ̣̣Đọc tiếp

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Người sống sót cuối cùng trên tàu Titanic qua đời

Người sống sót cuối cùng trên tàu Titanic qua đời
Tàu Titanic rời Southampton, England ngày 10/4/1912.
(Dân trí) - Lillian Gertrud Asplund, người Mỹ cuối cùng sống sót trong thảm kịch đắm tàu Titanic năm 1912, đã qua đời tại nhà riêng ở Boston, thọ 99 tuổi, ban tổ chức tang lễ gia đình bà hôm qua cho biết.
Khi con tàu “không thể đắm” Titanic đâm phải một tảng băng trên vùng biển Bắc Đại Tây Dương, Asplund mới chỉ 5 tuổi. Trong thảm kịch đó Asplund đã mất cha và 3 anh em trai. Mẹ của Asplund cùng một người em trai khác, Felix, lúc đó 3 tuổi, may mắn thoát chết khi Titanic chìm xuống đại dương sáng sớm ngày 15/4/1912.

Bà Asplund là người sống sót cuối cùng có thể nhớ tường tận về vụ đắm tàu. Tuy nhiên, bà luôn lánh xa công chúng và hiếm khi nhắc lại kỷ niệm đau buồn đã qua. Bà làm thư ký ở Worcester hầu như suốt cuộc đời mình, và không lấy chồng để chăm sóc mẹ, người luôn bị ám ảnh bởi thảm kịch kinh hoàng Titanic.

Ít nhất 2 người khác trên tàu Titanic năm nào vẫn còn sống sót. Tuy nhiên, họ còn quá nhỏ để biết chuyện gì đã xảy ra. Những người đó là Barbara Joyce West Dainton, ở Truro, Anh, khi đó mới 10 tháng tuổi; và Elizabeth Gladys, Southampton, Anh, thậm chí mới được 2 tháng tuổi.

Năm định mệnh 1912, gia đình bà Asplund đã lên tàu Titanic từ Southampton, England để trở về Worcester, sau nhiều năm ở Thuỵ Điển, đất tổ của gia đình.

Mẹ của Asplund đã miêu tả vụ đắm tàu trong một cuộc phỏng vấn với tờ Telegram & Gazette ngay sau khi trở về nhà cùng hai con. Bà Selma Asplund cho biết, gia đình bà đã chạy lên trên tầng cao của con tàu khi nó đâm phải tảng băng. “Tôi có thể nhìn thấy các tảng băng từ rất xa. Trời lạnh và những tảng băng nhỏ dính sát vào nhau. Đứa con nhỏ của tôi, Lillie, theo tôi. Còn chồng tôi thì nói: “Đi lên trên đi, chúng ta sẽ lên một chiếc tàu nhỏ”. Ông ấy đã mỉm cười khi nói vậy.”

Bà Selma Asplund mất năm 1964, 52 năm sau khi Titanic chìm xuống biển khơi, thọ 91 tuổi. Còn Felix Asplund mất ngày 1/3/1983, thọ 73 tuổi.

PV
Theo AP

BÍ ẨN VỀ CON TÀU HUYỀN THOẠI TITANIC - SỐ PHẬN CÁC HÀNH KHÁCH ?

BÍ ẨN VỀ CON TÀU HUYỀN THOẠI TITANIC - SỐ PHẬN CÁC HÀNH KHÁCH ?
By blazhuy. Friday, 14. September 2007, 18:00:56

Giới học giả chuyên nghiên cứu bí ẩn siêu nhiên ở châu Âu và Mỹ gần đây xôn xao về một số vụ mất tích - tái hiện một cách thần bí. Nhiều người cho rằng hiện tượng có liên quan đến “lỗ hổng thời gian”.Ngày 14/4/1912, con tàu thủy siêu cấp Titanic trong chuyến đi đầu tiên đã gặp nạn do va phải băng, khiến 1.500 người mất tích. Vậy mà vào giữa năm 1990 và 1991, tại khu vực gần núi băng Bắc Đại Tây Dương, người ta đã phát hiện và cứu sống hai nhân vật đã biến mất cùng con tàu Titanic gần 80 năm về trước.Ngày 24/9/1990, con tàu Foshogen đang đi trên vùng biển Bắc Đại Tây Dương. Thuyền trưởng Karl đột nhiên phát hiện một bóng người từ vách núi. Qua kính viễn vọng, ông nhìn rõ một phụ nữ đang dùng tay ra hiệu cấp cứu. Người phụ nữ này mặc trang phục quý tộc Anh thời kỳ đầu thế kỷ 20, toàn thân ướt sũng và rét run cầm cập.Còn tiếp => Read more . plz
Khi được cứu lên tàu, trả lời câu hỏi của thủy thủ, cô nói: “Tôi tên là Wenni Kate, 29 tuổi, một hành khách trên con tàu Titanic. Khi tàu đắm, một con sóng lớn đánh giạt tôi lên núi băng này, thật may mắn là các ngài đã kịp cứu giúp”. Nghe câu trả lời đó, mọi người đều cảm thấy hết sức kỳ lạ và họ nghĩ rằng có lẽ do sốt cao, cô gái này đã nói nhảm. Kate được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Sức khỏe của cô không có gì đáng ngại ngoài việc cô quá sợ hãi do bị lạc nhiều ngày, thần kinh cũng không có dấu hiệu rối loạn. Các xét nghiệm về máu, tóc, cho thấy cô khoảng chừng 30 tuổi.Vậy là nảy sinh một vấn đề khó tin đến kinh người: Chẳng lẽ từ năm 1912 đến nay, trải qua gần 80 năm mà Kate không hề già đi chút nào? Thẩm tra, đối chiếu với bản danh sách hành khách trên tàu Titanic, người ta nhận thấy mọi nội dung đều trùng khớp với những gì Kate nói. Trong khi mọi người đang tranh luận thì sự việc thứ hai xảy ra.
Ngày 9/8/1991, một tổ khảo sát khoa học hải dương trong khi khảo sát tại khu vực phía Tây Nam cách núi băng Bắc Đại Tây Dương chừng 387 km, đã phát hiện và cứu sống một người đàn ông 60 tuổi. Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng, khá gọn gàng, rít sâu điếu thuốc. Không ai có thể nghĩ rằng đó chính là thuyền trưởng danh tiếng Smith của con tàu Titanic.Nhà hải dương học nổi tiếng, tiến sĩ Marwen Iderlan, sau khi cứu được Smith đã phát biểu trước báo chí rằng không thể có sự việc nào đáng kinh ngạc hơn. Người đàn ông này không thể là tên lừa đảo, ông ta đích thực là thuyền trưởng của con tàu Titanic, người cuối cùng chìm xuống biển cùng với con tàu . Khó tin hơn nữa là Smith đến nay đã 140 tuổi nhưng trên thực tế mới chỉ là một ông già 60 tuổi. Khi được cứu, ông một mực khẳng định rằng hôm đó là ngày 15/9/1912.
Sau khi được cứu, ông được đưa đến Viện tâm thần Oslo (Nauy) để chữa trị. Nhà tâm lý học Jale Halant đã tiến hành hàng loạt thử nghiệm và kết quả là Smith hoàn toàn bình thường. Ngày 18/9/1991, trong một đoạn tin vắn, Halant khẳng định, người được cứu đích xác là thuyền trưởng Smith vì ngay việc đối chiếu vân tay cũng đã cho thấy điều đó.
Vậy bạn giải thích sao cho việc này ?

Phiên Chầu Lượt xứ Chính Toà, 30/11/2008

PHIÊN CHẦU LƯỢT
Giáo xứ Chính Toà
Ngày 30/11/2008
Chúa Nhật I Mùa Vọng

Sau Lễ - 07 giờ 15: Tu Sĩ + HĐMV
07 giờ 15 - 08 giờ 00: Quý Ông
08 giờ 00 – 08 giờ 45: Phan Sinh + Legio
08 giờ 45 – 09 giờ 30: Quý Bà
09 giờ 30 – 10 giờ 15: Chủng Viện Nicôla
10 giờ 15 – 11 giờ 00: Giới trẻ + Thiếu Nhi
11 giờ 00 – 11 giờ 30: Chầu chung

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2008

THÔNG BÁO

Thưa tất cả các bạn,
Bạn nào muốn gởi bài viết để đăng, hoặc muốn gởi tặng bạn bè món quà bằng âm nhạc, hình ảnh, văn thơ,... qua trang blog này, xin các bạn gởi bài của mình qua hộp thư:
huynhtruongchinhtoa@live.com

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008

Thiếu Nhi Nghĩ về BÃO


Bão gây ra đã làm cho nhiều người phải hoang mang về cảnh mưa gió, làm đổ cây, sập nhà, lụt lội dâng cao, đời sống con người càng khó khăn khi phải chịu nhiều nỗi đau mất mát của cảnh tàn phá.
Tôi nói về sự việc này cũng chính là đất nước tôi đang sinh sống đã chịu những cơn bão trên, điển hình là cơn bão số 9 năm trước đã để lại cảnh không nhà, không cửa mà con người phải gánh chịu cảnh thiên tai này. Miền Trung là nơi trung tâm bão đã đi qua. Người dân mất trắng khi bão tàn phá. Tôi không biết nói sao, chỉ gởi lời cầu nguyện đến Chúa, để Ngài phù giúp và nâng đỡ mọi người trong cơn bão, và xin Ngài che chở cho đất nước Việt Nam an bình, không còn bão ở trên biển Đông hay khắp cả thế giới.
Nghe tin bão mà lòng tôi xao xuyến, lo lắng vì tôi sợ cơn bão sẽ huỷ hoại đi, không chỉ vì vật chất, mà còn gây ra cảnh mất người. Mất đi tài sản thì không sao, còn mất đi người thân sẽ gây ra nỗi buồn, và nỗi buồn ấy gây nên sự tuyệt vọng của người đã mất đi người thân mà họ sẽ không bao giờ gặp lại được.

Đaminh Danh

Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2008

GƯƠNG HIẾU HỌC


'Em' học sinh đặc biệt: 27 tuổi học lớp 6

Nguyễn Như Phụng trong lớp học


Lớn hơn các bạn cùng lớp đến 16 tuổi, nhưng Nguyễn Như Phụng không ngần ngại xin được học ké. Thấy Phụng quyết tâm theo học, cô giáo chủ nhiệm bảo viết cam kết “không được phát biểu, không cần giáo viên chấm điểm, chỉ được nghe giảng để bổ sung kiến thức”.

Nguyễn Như Phụng trong lớp học.
Trường THCS Bình Hiệp, xã Bình Hiệp, huyện Mộc Hóa, tỉnh Long An có một học sinh năm nay đã 27 tuổi nhưng mới học lớp 6. Đó là học sinh Nguyễn Như Phụng, sinh năm 1981, ngụ tại ấp Bình Trung 2, xã Bình Hòa Trung, Mộc Hóa.

Phụng đến lớp cùng với những bạn nhỏ hơn mình đến 16 tuổi. Thầy, cô giáo dạy ở lớp học này đều ghi nhận Phụng là một cậu học trò rất ngoan, chăm học, chân tình giúp đỡ các bạn cùng lớp.

Học để không quên chữ

Theo ông Trần Vĩnh Viễn, Hiệu trưởng Trường THCS Bình Hiệp, đầu năm học này ban giám hiệu bất ngờ tiếp nhận hồ sơ xin nhập học lớp 6 của một thanh niên đã 27 tuổi. Do Phụng không còn độ tuổi theo học cấp II nên nhà trường từ chối tiếp nhận, đồng thời hướng dẫn Phụng đến huyện xin học hệ bổ túc. Song, cũng có người nghĩ rằng Phụng có vấn đề về tâm thần nên không quan tâm đến nữa. Phụng bèn vào thẳng lớp 6, xin các em nhỏ cho một chỗ ngồi rồi năn nỉ cô giáo chủ nhiệm Lê Thị Mai đừng đuổi ra ngoài.

Phụng nói: “Em xin học dự thính để không quên chữ đã học hồi tiểu học (đã tốt nghiệp tiểu học), nếu cô đuổi thì chữ nó bỏ em mà đi”. Thấy Phụng quyết tâm theo học, cô giáo chủ nhiệm bảo viết cam kết “không được phát biểu, không cần giáo viên chấm điểm, chỉ được nghe giảng để bổ sung kiến thức”. Lúc đầu, Phụng được cô giáo chủ nhiệm bố trí ngồi học ngoài cửa sổ, sau đó cho phép vào ngồi cùng với học sinh của cô.

Phụng kể lại, 15 năm trước, do nhà quá nghèo, sau khi tốt nghiệp tiểu học, phải bỏ học để phụ việc đồng áng với cha mẹ. Không chỉ có Phụng mà 4 anh em khác cũng phải nghỉ học ở lớp 5. Năm tháng trôi qua, Phụng cảm thấy chữ nghĩa không còn ở với mình nhiều nên quyết tâm trở lại trường. Phụng không nghĩ đến việc có bằng cấp mà chỉ mong đừng quên chữ và mở mang thêm kiến thức mà thôi.

Mở lớp phổ cập cho học sinh đặc biệt
Thấy Phụng quyết tâm theo học, chấp hành tốt nội quy nhà trường và tiếp thu bài vở nhanh, Ban Giám hiệu Trường THCS Bình Hiệp báo cáo với Phòng Giáo dục huyện Mộc Hóa về trường hợp đặc biệt này. Đồng thời, Hiệu trưởng Trần Vĩnh Viễn cũng có văn bản xin Phòng Giáo dục huyện Mộc Hóa cho mở lớp phổ cập THCS để giúp Phụng học hành đến nơi đến chốn.

Ông Viễn nói: “Nếu trên chấp nhận thì bài vở của Phụng sẽ được kiểm tra, chấm điểm như những học sinh khác ngay trong năm học này”. Theo nguồn tin từ Phòng Giáo dục Mộc Hóa, chuyện hợp thức hóa việc học tập của Phụng chỉ còn là vấn đề thời gian. Vì đây là một tấm gương hiếu học ở vùng biên giới cần được phát huy.

Theo Hoàng Hùng (NLĐ) (15/11/08)

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2008

Mừng sinh nhật lần thứ 77 của Đức Cha Phaolô

« Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng »
Phan Thiết 11/11/2008. Mừng sinh nhật lần thứ 77 của Đức Cha Phaolô, Giáo Phận Phan Thiết.
Sáng nay tại nhà thờ Chính Tòa Phan Thiết, Linh Mục đoàn, đại diện Tu sĩ Nam Nữ các dòng tu, Chủng sinh, các đoàn thể và giáo dân đã cùng với Đức Cha Phaolô đồng tế thánh lễ mừng sinh nhật lần thứ 77 của ngài. Đáp lời chúc mừng của Đức Ông Tổng Đại Diện, Đức Cha Phaolô cảm động tạ ơn Chúa vì sức khỏe Chúa ban trong thời gian qua để làm việc cho Ngài. Chia sẻ Lời Chúa trong thánh lễ, Đức Cha giúp phân định hai thái độ. Một là thái độ của nhóm Biệt Phái, họ luôn làm việc vì mình. Hai là thái độ vì Chúa và các linh hồn : đó là thái độ của người môn đệ theo gương Chúa Giêsu đến để phục vụ và hiến mạng sống cho muôn người. Người môn đệ phải có thái độ khiêm tốn thấy tất cả đều là hành động của Chúa qua cuộc sống và công việc của mình. « Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng ».
Thánh Martinô là mẫu gương sáng của người môn đệ. Sau khi gặp Chúa qua việc cắt đôi chiếc áo của mình chia sẻ cho người đói rét bên đường, Ngài từ bỏ binh nghiệp, lập các đan viện, chăm lo việc phục vụ Chúa, rồi sau làm giám mục tận tình chăm sóc các linh hồn. Đời người môn đệ là một đời vì Chúa và các linh hồn.
Nguyện chúc cho Đức Cha Phaolô đầy tràn sức khỏe, hạnh phúc nhận ra Chúa quyền năng đang đồng hành với ngài trên con đường rao giảng « Tin mừng cho người nghèo khó ».
Thảo Hương

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

NGƯỜI KHÔNG TAY CHÂN

Câu chuyện chiều thứ bảy
Nick và một em bé đến xem anh diễn thuyết -

Thử tưởng tượng trên chiếc bàn có bức tượng bán thân không tay chân. Ánh mắt của bức tượng găm vào người đối diện, rồi bỗng nó nhúc nhích, mỉm cười, khiến một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng. Đó là cảm giác của nhiều người từng tham dự những buổi diễn thuyết của Nick Vujicic, chàng trai quê Brisbane (Úc).
Nick chào đời một ngày đầu tháng 12-1982. Mẹ anh đã ngất khi nhìn thấy đứa con chỉ có đầu, mình và một mỏm cụt mọc ra từ hông trái với hai ngón nhỏ. Khi tỉnh lại, bà và chồng ứa nước mắt khi thấy đứa trẻ ngoài việc khiếm tứ chi vẫn ngọ ngoậy và khóc váng như những trẻ khỏe mạnh bình thường. Bằng tình thương vô hạn, cha mẹ Nick đã đưa anh từng bước vào đời.
Khi Nick đến tuổi đi học, cha mẹ gửi anh đến trường dành cho những trẻ khỏe mạnh bình thường. Từ cái mỏm cụt bên hông, hai người gắn cho Nick một cánh tay đặc biệt để con có thể cầm nắm, đánh răng, viết, gõ máy tính và hòa nhập xã hội. Những năm đầu tiên, cậu bé không tay chân luôn được đặt trong xe lăn và phải nhờ người khác đẩy đi. Những đứa trẻ khác chỉ trỏ vào cậu, nói những lời vô tâm và cười phá khiến Nick chỉ muốn tan biến đi trên cõi đời này.
Năm lên tám, Nick toan tự tử nhưng được cứu sống. Trải qua một số biến động khác, Nick nhận ra không ai khác ngoài bản thân có thể giúp mình trở nên bình đẳng với mọi người. Cậu bình tâm lại và quyết học thật giỏi. Những năm trung học sau đó, các học sinh khác bắt đầu nhìn Nick với vẻ ngưỡng mộ vì thành tích học tập của Nick rất đáng nể.
Năm 17 tuổi, cuộc đời Nick mở sang bước ngoặt khác bởi một sự kiện đáng nhớ. Nick được mời đi nói chuyện về quá trình phấn đấu của bản thân và nhận ra anh không chỉ có thể sống bình thường mà còn có ích hơn thế. Những người đến nghe Nick ngày càng đông. Anh trở thành một trong những diễn giả qui tụ nhiều người nghe nhất ở Úc và được mời diễn thuyết ở nước ngoài nhiều nhất.
Với thanh niên, anh kể về kinh nghiệm "chiến đấu" với những lần bị bắt nạt ở trường, về những việc mình đã làm, những điều anh suy nghĩ. Với những người mất hoặc không có tay, anh chia sẻ phương pháp "giậm gót và ngón chân" do anh tự nghĩ ra để đánh máy cho nhanh. 21 tuổi, Nick đĩnh đạc vào đời với tấm bằng cử nhân thương mại chuyên ngành hoạch định tài chính và kế toán.
"Khi thế giới nói bạn là một sự thất bại, hãy nghĩ rằng Thượng đế có một kế hoạch cho bạn. Rằng những bài học mà bạn tự rút ra ít nhiều sẽ có ích cho người khác!". Từ nhiều năm nay, Nick Vujicic đã trở thành giám đốc tổ chức phi chính phủ "Sống không tứ chi" ở Úc. như bao người lành lặn, anh cũng vạch kế hoạch cuộc đời. Kế hoạch cho năm tới là có thể độc lập tài chính nhờ kinh doanh bất động sản, thiết kế một chiếc xe hơi riêng, trở thành khách mời trong chương trình của Oprah Winfrey và hoàn tất quyển sách Không tay, không chân, đừng lo lắng! hứa hẹn nhiều chi tiết cảm động!
THỦY TÙNG

Nick trong một lần diễn thuyết -
"Người không tay chân" đã viết trên blog (ở trang web http://vietbao.vn/vn/trang-ngoai/http://www.myspace.com/lifewithoutlimbs/vivavietnam.net/ ) về lần diễn thuyết vòng quanh các nước Singapore, Indonesia, Campuchia và Mỹ vào tháng 7-2007: "Giờ giấc thật sít sao! Tôi chỉ có thể tranh thủ năm phút để cập nhật tình hình cho bạn. Nói chuyện với khoảng 120.000 người, truyền hình trực tiếp cho 40 triệu khán giả. Được cảnh sát hộ tống, di chuyển bằng trực thăng... Riêng ở Indonesia phải tới năm thành phố, trong vòng 10 ngày có 22 cuộc gặp gỡ. Nơi đông người nghe nhất có lẽ khoảng 20.000 người...".
Còn tại Campuchia, anh viết: "Chúng tôi đã đến Campuchia tham dự chương trình tài trợ chính thức cho 30 trẻ khuyết tật. Đó chỉ là bước khởi đầu. Tôi đã nói chuyện với 1.600 người khuyết tật và xúc động mãnh liệt khi biết nhiều người trong số họ bị gia đình từ chối và chính phủ bỏ rơi như thế nào. Tôi hi vọng sang năm sẽ có thể trở lại đây để thành lập một quĩ hỗ trợ người khuyết tật".

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

TGM GIUSE NGÔ QUANG KIỆT THĂM HỎI ĐỒNG BÀO BỊ NẠN LỤT

VietCatholic News (Thứ Tư 05/11/2008 01:13)
HÀ NỘI NGẬP NGÀY THỨ 5 – TGM GIUSE NGÔ QUANG KIỆT THĂM HỎI ĐỒNG BÀO BỊ NẠN LỤT
.........
Còn gì dã man hơn lòng người khi cướp luôn cả miếng cơm khi đói của những nạn nhân được người khác chia sẻ? Những kẻ táng tận lương tâm đó đã để lại trong lòng người dân những nỗi chán chường và việc nhường cơm sẻ áo, có khi chỉ còn là chuyện của dĩ vãng về mối quan tâm mội người, một truyền thống đạo đức tốt đẹp.
.......
một chị hàng xóm nổi nóng. “Từ nay, đừng có nói chuyện cứu trợ lụt bão cái con mẹ gì nữa nhé, cứu trợ nạn nhân lụt lội hay cứu trợ cho cán bộ”? Một cụ già ấm ức “trách gì những vùng đồng bào vùng sâu, vùng xa không bao giờ được chút cứu trợ cũng chẳng có gì lạ. Ngay giữa thủ đô này thôi, bây giờ hàng cứu trợ được cấp cho cán bộ chứ chẳng cần biết nạn nhân là ai”
.............
Chiều nay, Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt đã đến Làng Tám, thuộc phường Giáp Bát để thăm các nạn nhân sau khi Ngài đã đi qua thăm trường Bế Văn Đàn, nơi có một học sinh đã chết đuối ngay giữa lòng Thủ đô.
...............
Đọc toàn bộ bản văn ở đây
Lượt xem:

Free Web Site Counter

Người đang theo dõi blog này

Powered By Blogger